0 chữ
Chương 10
Chương 10: Cục dân chính
Rất nhanh, Mục Noãn Noãn dừng lại trước mặt anh, vẻ lạnh nhạt:
“Anh mang đủ giấy tờ chưa?”
Ánh mắt Phó Cận Sâm chợt tối sầm.
Không lấy được lợi ích là sẵn sàng buông tay ngay, đó chính là Mục Noãn Noãn!
Anh khẽ cười giễu, không đáp lại, sải bước đi thẳng vào bên trong.
Hàng mi Noãn Noãn khẽ run, xem ra người muốn ly hôn đâu chỉ có mình cô. Nếu không, anh ta sao lại “nhanh gọn” đến thế? Thân phận của anh ta, muốn kiểu phụ nữ nào chẳng được, vẫy tay gọi là tới, hất tay là đi…
Cô vẫn đứng yên, nhìn bóng lưng anh rồi cất tiếng:
“Phó Cận Sâm.”
Anh khựng lại, quay đầu, vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Còn chuyện gì nữa?”
Con đường phía trước rộng rãi, xe cộ qua lại tấp nập, người đi bộ cũng không ít.
Hai người một nam tuấn tú, một nữ xinh đẹp, thu hút vô số ánh nhìn ngưỡng mộ.
Đặc biệt có hai cô gái trẻ, tràn đầy hâm mộ nhìn họ. Cô mặc váy trắng bên trái không nhịn được thốt lên:
“Hai người kia đẹp đôi quá! Nhất định là tới đăng ký kết hôn đó!”
Người bên cạnh liếc qua, gật gù:
“Chắc chắn rồi! Đến cục dân chính thì hẳn là làm thủ tục kết hôn chứ còn gì!”
“Ôi chao~ Bao giờ mình mới có được bạch mã hoàng tử đẹp trai thế kia…”
Khóe mắt Noãn Noãn lướt qua hai cô gái, cô khẽ mím môi, ai bảo đến cục dân chính là nhất định kết hôn? Cũng có thể… ly hôn mà.
Ba năm trước, họ cũng vội vã tới đây lấy giấy chứng nhận kết hôn. Khi ấy Phó Cận Sâm bận rộn vô cùng, vừa lấy được giấy là bỏ mặc cô, đi làm việc ngay.
Không ngờ hôm ly hôn hôm nay lại còn… long trọng hơn.
Một thoáng, cô bỗng thấy tim mình nghẹn lại.
Hít sâu một hơi, cô lấy lại bình tĩnh:
“Không có gì, vào thôi.”
Nói nhiều cũng vô nghĩa, cần gì khiến mình thêm khó xử?
Phó Cận Sâm mím môi, đôi mắt sâu thẳm giấu đi dao động. Anh vừa nhấc chân thì điện thoại của Noãn Noãn bỗng reo lên.
Thấy tên người gọi, Noãn Noãn khẽ cau mày, nhấn nghe:
“Sao giờ này anh lại gọi cho em?”
Ngay sau đó là giọng nam khàn trầm, xen lẫn ấm ức như sắp khóc:
“Noãn Noãn, hu hu hu… Suýt nữa em chẳng còn nhìn thấy anh nữa rồi!”
Tim Noãn Noãn bỗng thót:
“Có chuyện gì?”
Hàng Lăng Dương giờ là đỉnh lưu của công ty giải trí do cô quản lý, vừa mới đoạt Ảnh Đế, nhan sắc lẫn vóc dáng đều hoàn hảo... chỉ có điều tính hơi kiêu, khó quản lý.
Nhưng riêng lời cô, anh luôn nghe.
Tuy quan hệ là cấp trên – cấp dưới, Hàng Lăng Dương chưa từng coi Noãn Noãn là “bà chủ”. Anh hai mươi tư tuổi, sinh sau cô một tháng, thích trêu chọc “sếp” của mình, lại rất biết “thả thính”, khiến cô thường phải chịu thua.
Giờ anh giọng lạc đi, vừa đau khổ vừa tủi thân:
“Noãn Noãn, mau đến xem anh đi! Anh… anh bị hủy dung rồi! Nếu chữa không tốt, chắc anh phải giải nghệ mất!”
Bên cạnh, quản lý cũng vội xen vào:
“Mục tổng, mặt của Hàng thiếu lần này bị thương nặng thật. Cần chị qua quyết định hướng điều trị, tôi… không dám tự ý.”
Sắc mặt Noãn Noãn nghiêm lại. Lời của Hàng Lăng Dương cô chỉ tin một nửa nhưng đến quản lý cũng nói vậy thì chắc chắn thương tích rất nghiêm trọng.
Nghề này, gương mặt không thể sơ suất dù chỉ một đường nhỏ.
“Tôi đến ngay, đợi tôi!”
“Anh mang đủ giấy tờ chưa?”
Ánh mắt Phó Cận Sâm chợt tối sầm.
Không lấy được lợi ích là sẵn sàng buông tay ngay, đó chính là Mục Noãn Noãn!
Anh khẽ cười giễu, không đáp lại, sải bước đi thẳng vào bên trong.
Hàng mi Noãn Noãn khẽ run, xem ra người muốn ly hôn đâu chỉ có mình cô. Nếu không, anh ta sao lại “nhanh gọn” đến thế? Thân phận của anh ta, muốn kiểu phụ nữ nào chẳng được, vẫy tay gọi là tới, hất tay là đi…
Cô vẫn đứng yên, nhìn bóng lưng anh rồi cất tiếng:
“Phó Cận Sâm.”
Anh khựng lại, quay đầu, vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Còn chuyện gì nữa?”
Con đường phía trước rộng rãi, xe cộ qua lại tấp nập, người đi bộ cũng không ít.
Hai người một nam tuấn tú, một nữ xinh đẹp, thu hút vô số ánh nhìn ngưỡng mộ.
“Hai người kia đẹp đôi quá! Nhất định là tới đăng ký kết hôn đó!”
Người bên cạnh liếc qua, gật gù:
“Chắc chắn rồi! Đến cục dân chính thì hẳn là làm thủ tục kết hôn chứ còn gì!”
“Ôi chao~ Bao giờ mình mới có được bạch mã hoàng tử đẹp trai thế kia…”
Khóe mắt Noãn Noãn lướt qua hai cô gái, cô khẽ mím môi, ai bảo đến cục dân chính là nhất định kết hôn? Cũng có thể… ly hôn mà.
Ba năm trước, họ cũng vội vã tới đây lấy giấy chứng nhận kết hôn. Khi ấy Phó Cận Sâm bận rộn vô cùng, vừa lấy được giấy là bỏ mặc cô, đi làm việc ngay.
Không ngờ hôm ly hôn hôm nay lại còn… long trọng hơn.
Một thoáng, cô bỗng thấy tim mình nghẹn lại.
Hít sâu một hơi, cô lấy lại bình tĩnh:
Nói nhiều cũng vô nghĩa, cần gì khiến mình thêm khó xử?
Phó Cận Sâm mím môi, đôi mắt sâu thẳm giấu đi dao động. Anh vừa nhấc chân thì điện thoại của Noãn Noãn bỗng reo lên.
Thấy tên người gọi, Noãn Noãn khẽ cau mày, nhấn nghe:
“Sao giờ này anh lại gọi cho em?”
Ngay sau đó là giọng nam khàn trầm, xen lẫn ấm ức như sắp khóc:
“Noãn Noãn, hu hu hu… Suýt nữa em chẳng còn nhìn thấy anh nữa rồi!”
Tim Noãn Noãn bỗng thót:
“Có chuyện gì?”
Hàng Lăng Dương giờ là đỉnh lưu của công ty giải trí do cô quản lý, vừa mới đoạt Ảnh Đế, nhan sắc lẫn vóc dáng đều hoàn hảo... chỉ có điều tính hơi kiêu, khó quản lý.
Nhưng riêng lời cô, anh luôn nghe.
Tuy quan hệ là cấp trên – cấp dưới, Hàng Lăng Dương chưa từng coi Noãn Noãn là “bà chủ”. Anh hai mươi tư tuổi, sinh sau cô một tháng, thích trêu chọc “sếp” của mình, lại rất biết “thả thính”, khiến cô thường phải chịu thua.
“Noãn Noãn, mau đến xem anh đi! Anh… anh bị hủy dung rồi! Nếu chữa không tốt, chắc anh phải giải nghệ mất!”
Bên cạnh, quản lý cũng vội xen vào:
“Mục tổng, mặt của Hàng thiếu lần này bị thương nặng thật. Cần chị qua quyết định hướng điều trị, tôi… không dám tự ý.”
Sắc mặt Noãn Noãn nghiêm lại. Lời của Hàng Lăng Dương cô chỉ tin một nửa nhưng đến quản lý cũng nói vậy thì chắc chắn thương tích rất nghiêm trọng.
Nghề này, gương mặt không thể sơ suất dù chỉ một đường nhỏ.
“Tôi đến ngay, đợi tôi!”
7
0
1 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
