0 chữ
Chương 27
Chương 27: Anh đoán xem em nhìn thấy ai
Mục Noãn Noãn: "???"
Cái tên này rốt cuộc dây thần kinh nào có vấn đề vậy? Đang yên đang lành, lại nói mấy lời quỷ quái gì chứ?
Thế nhưng sự im lặng của cô lại khiến sắc mặt của Hằng Lăng Dương thay đổi hẳn.
"Má ơi, không phải thật chứ!?" Hằng Lăng Dương gần như sắp khóc:
"Noãn Noãn, trước mặt em là một đại soái ca hoàn hảo như thế mà em không thích, lại đi thích cái đứa xấu xí kia? Sao em có thể không có mắt thẩm mỹ vậy hả? Bổn thiếu gia đi tới đâu chẳng khiến người ta ngoái đầu nhìn? Còn em thì sao? Em rốt cuộc có sở thích gì kỳ quặc vậy?!"
Mục Noãn Noãn: "…"
Cái giọng gào lên từng câu một thật khiến cô hết cách:
"Anh nói đủ chưa? Hằng Lăng Dương, có phải em không vả anh hai cái thì anh không chịu yên không?"
Hằng Lăng Dương lập tức ấm ức cực kỳ:
"Em vả đi! Muốn vả thế nào thì vả, em cứ nhắm vào chỗ anh bị thương mà vả luôn cũng được!"
Mục Noãn Noãn mặt tối sầm lại:
"Được rồi, đừng lộn xộn nữa, em chuẩn bị tháo băng gạc đây."
Đây là phòng y tế thẩm mỹ được chuẩn bị riêng cho anh, trang thiết bị đầy đủ, toàn bộ đều đã được khử trùng kỹ càng.
"Em… em thật sự định động vào mặt anh à… trời ơi."
Anh muốn tránh nhưng Mục Noãn Noãn đã ra tay, mà anh lại sợ nếu cử động, sẽ khiến vết thương va phải tay cô, đến lúc đó mặt sẽ đau.
Mục Noãn Noãn nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc:
"Hằng Lăng Dương, quen nhau bao lâu nay, em khi nào làm chuyện vượt quá khả năng của mình? Em có thể lấy mặt anh ra đùa giỡn sao?"
Hằng Lăng Dương lập tức im bặt, nhìn cô đầy kinh ngạc, ngập ngừng hỏi:
"Nhưng, khi nào em học được tay nghề này vậy? Vừa rồi sao lại nhắc tới đại thần Triều Dương? Chẳng lẽ em là đệ tử của người đó?"
Rất nhiều người đều nghĩ Triều Dương là nam giới.
Bởi vì ai cũng cho rằng, chỉ có đàn ông mới có thể làm nên chuyện lớn.
Mục Noãn Noãn khẽ cong môi:
"Em nhắc đến cô ấy, tất nhiên là vì có liên quan. Mặt của anh, em cũng có thể đảm bảo không sao cả."
Những điều dư thừa, Mục Noãn Noãn không nói.
Thế nhưng Hằng Lăng Dương lại vô thức quan sát cô lần nữa:
"Em…"
"Được rồi, em cần tập trung chữa mặt cho anh, cẩn thận em mà phân tâm là anh bị đuổi khỏi giới giải trí luôn đấy."
Hằng Lăng Dương khoanh tay trước ngực:
"Hừ, anh không sợ, nếu mặt anh mà hỏng thật, cả đời này anh phải bám lấy em luôn!"
Mục Noãn Noãn không thèm chớp mắt: "Vậy thì em vẫn nên chữa khỏi cho anh thì hơn."
Hằng Lăng Dương: "?!"
"Mục Noãn Noãn!!!"
Cái cô này ghét bỏ người ta đến mức đó sao!
Mục Noãn Noãn hơi cong môi cười:
"Em đã nói rất rõ với anh từ trước rồi, giữa chúng ta sẽ không có kết quả. Dù là anh đùa hay thật thì cũng nên từ bỏ suy nghĩ đó đi. Hơn nữa, em chỉ xem anh là em trai."
"Em trai?!" Hằng Lăng Dương tức đến bật cười:
"Anh chỉ nhỏ hơn em có một tháng, sao lại là em trai được?"
"Chỉ cần nhỏ hơn một ngày cũng là nhỏ."
"Chúng ta đâu có quan hệ máu mủ gì, em đừng có bịa quan hệ thân thích với anh, gọi anh là ông xã còn hợp lý hơn."
Mục Noãn Noãn: "…"
Vì đang nói chuyện nên mất tập trung, Hằng Lăng Dương hoàn toàn không nhận ra lúc này Mục Noãn Noãn đã tháo hết băng gạc trên mặt anh.
Ngay khi Mục Noãn Noãn vừa định đổi sang bộ dụng cụ khác, Hằng Lăng Dương bỗng dưng im re.
Tuy miệng nói mặt có hỏng cũng không sao, miễn cưới được cô là được, nhưng ai mà không quan tâm cái mặt mình chứ?
Thấy anh căng thẳng đến cứng người, Mục Noãn Noãn không nhịn được bật cười:
"Cái vẻ du côn vừa rồi đâu mất rồi?"
Vừa nói, cô vừa bắt đầu sát trùng cho anh.
Hằng Lăng Dương vừa định mở miệng thì lại căng thẳng mà ngậm miệng lại.
Thấy mặt anh cứng đờ như tượng, Mục Noãn Noãn liền cười nói:
"Anh đoán xem hôm qua lúc em tan làm, em nhìn thấy ai?"
Cái tên này rốt cuộc dây thần kinh nào có vấn đề vậy? Đang yên đang lành, lại nói mấy lời quỷ quái gì chứ?
Thế nhưng sự im lặng của cô lại khiến sắc mặt của Hằng Lăng Dương thay đổi hẳn.
"Má ơi, không phải thật chứ!?" Hằng Lăng Dương gần như sắp khóc:
"Noãn Noãn, trước mặt em là một đại soái ca hoàn hảo như thế mà em không thích, lại đi thích cái đứa xấu xí kia? Sao em có thể không có mắt thẩm mỹ vậy hả? Bổn thiếu gia đi tới đâu chẳng khiến người ta ngoái đầu nhìn? Còn em thì sao? Em rốt cuộc có sở thích gì kỳ quặc vậy?!"
Mục Noãn Noãn: "…"
Cái giọng gào lên từng câu một thật khiến cô hết cách:
"Anh nói đủ chưa? Hằng Lăng Dương, có phải em không vả anh hai cái thì anh không chịu yên không?"
Hằng Lăng Dương lập tức ấm ức cực kỳ:
"Em vả đi! Muốn vả thế nào thì vả, em cứ nhắm vào chỗ anh bị thương mà vả luôn cũng được!"
"Được rồi, đừng lộn xộn nữa, em chuẩn bị tháo băng gạc đây."
Đây là phòng y tế thẩm mỹ được chuẩn bị riêng cho anh, trang thiết bị đầy đủ, toàn bộ đều đã được khử trùng kỹ càng.
"Em… em thật sự định động vào mặt anh à… trời ơi."
Anh muốn tránh nhưng Mục Noãn Noãn đã ra tay, mà anh lại sợ nếu cử động, sẽ khiến vết thương va phải tay cô, đến lúc đó mặt sẽ đau.
Mục Noãn Noãn nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc:
"Hằng Lăng Dương, quen nhau bao lâu nay, em khi nào làm chuyện vượt quá khả năng của mình? Em có thể lấy mặt anh ra đùa giỡn sao?"
Hằng Lăng Dương lập tức im bặt, nhìn cô đầy kinh ngạc, ngập ngừng hỏi:
"Nhưng, khi nào em học được tay nghề này vậy? Vừa rồi sao lại nhắc tới đại thần Triều Dương? Chẳng lẽ em là đệ tử của người đó?"
Bởi vì ai cũng cho rằng, chỉ có đàn ông mới có thể làm nên chuyện lớn.
Mục Noãn Noãn khẽ cong môi:
"Em nhắc đến cô ấy, tất nhiên là vì có liên quan. Mặt của anh, em cũng có thể đảm bảo không sao cả."
Những điều dư thừa, Mục Noãn Noãn không nói.
Thế nhưng Hằng Lăng Dương lại vô thức quan sát cô lần nữa:
"Em…"
"Được rồi, em cần tập trung chữa mặt cho anh, cẩn thận em mà phân tâm là anh bị đuổi khỏi giới giải trí luôn đấy."
Hằng Lăng Dương khoanh tay trước ngực:
"Hừ, anh không sợ, nếu mặt anh mà hỏng thật, cả đời này anh phải bám lấy em luôn!"
Mục Noãn Noãn không thèm chớp mắt: "Vậy thì em vẫn nên chữa khỏi cho anh thì hơn."
Hằng Lăng Dương: "?!"
"Mục Noãn Noãn!!!"
Cái cô này ghét bỏ người ta đến mức đó sao!
Mục Noãn Noãn hơi cong môi cười:
"Em trai?!" Hằng Lăng Dương tức đến bật cười:
"Anh chỉ nhỏ hơn em có một tháng, sao lại là em trai được?"
"Chỉ cần nhỏ hơn một ngày cũng là nhỏ."
"Chúng ta đâu có quan hệ máu mủ gì, em đừng có bịa quan hệ thân thích với anh, gọi anh là ông xã còn hợp lý hơn."
Mục Noãn Noãn: "…"
Vì đang nói chuyện nên mất tập trung, Hằng Lăng Dương hoàn toàn không nhận ra lúc này Mục Noãn Noãn đã tháo hết băng gạc trên mặt anh.
Ngay khi Mục Noãn Noãn vừa định đổi sang bộ dụng cụ khác, Hằng Lăng Dương bỗng dưng im re.
Tuy miệng nói mặt có hỏng cũng không sao, miễn cưới được cô là được, nhưng ai mà không quan tâm cái mặt mình chứ?
Thấy anh căng thẳng đến cứng người, Mục Noãn Noãn không nhịn được bật cười:
"Cái vẻ du côn vừa rồi đâu mất rồi?"
Vừa nói, cô vừa bắt đầu sát trùng cho anh.
Hằng Lăng Dương vừa định mở miệng thì lại căng thẳng mà ngậm miệng lại.
Thấy mặt anh cứng đờ như tượng, Mục Noãn Noãn liền cười nói:
"Anh đoán xem hôm qua lúc em tan làm, em nhìn thấy ai?"
7
0
1 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
