TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Em có phải thích người xấu xí không?

Một, không cứu kẻ ác, kẻ bất nhân bất hiếu.

Hai, không cứu kẻ ích kỷ chỉ lo cho bản thân, mặc kệ sống chết của người khác.

Ba, không cứu kẻ đâm lén sau lưng.

__

Lý Thân hơi sửng sốt nhìn Mục Noãn Noãn:

"Mục tổng, sao tự nhiên cô lại nhắc đến Triều Dương...?"

Mục Noãn Noãn khẽ nhếch môi, không nhắc lại chuyện đó nữa, chỉ bình thản nói:

"Giúp tôi cầm điện thoại, trong hai tiếng tới nếu có ai tìm tôi thì bảo là tôi đang bận."

Nhìn điện thoại mà Mục Noãn Noãn đưa qua, Lý Thân mơ màng nhận lấy.

Mục tổng nói muốn tự mình xử lý tình trạng của Hằng thiếu, còn hỏi bọn họ có nghe đến ‘Đại lão Triều Dương’ chưa… Cô ấy… có ý gì vậy?

Chẳng lẽ Mục tổng quen biết với đại lão Triều Dương, thậm chí còn được dạy mấy điều nguyên tắc kia?

__

Mục Noãn Noãn mặc xong đồ vô trùng, quay sang nhìn Hằng Lăng Dương:

"Nằm xuống đi."

Hằng Lăng Dương bị cô làm cho hoảng, đứng im như trời trồng:

"Noãn Noãn, anh theo đuổi em là nghiêm túc mà! Nhưng em không thể lấy mặt anh ra đùa được đâu nha!"

Mục Noãn Noãn bật cười, nhìn anh đầy ẩn ý:

"Vừa rồi ai nói vì em mà ngay cả gương mặt cũng có thể không cần nữa?"

Hằng Lăng Dương hơi nghi hoặc nhìn cô, chần chừ rồi bật hỏi:

"Nói thì nói vậy, nhưng chuyện này em cũng phải báo trước một tiếng chứ? Nếu thật sự em chịu chấp nhận anh, mình đi đăng ký kết hôn trước đi, sau đó em muốn làm gì với mặt anh cũng được."

Khóe miệng Mục Noãn Noãn giật giật:

"Người ta nói không hy sinh thì không bắt được sói, còn anh thì sao? Lo buôn bán có lỗ vốn à?"

Hằng Lăng Dương gật đầu ngay lập tức:

"Anh chỉ sợ mặt anh hỏng hẳn rồi, em lại không chịu nhận anh nữa. Không được, ngày mai mình đi đăng ký trước, sau đó em muốn làm gì thì làm. Khi đó anh là người của em rồi, em muốn thế nào cũng được!"

Nói xong, anh còn nháy mắt thả thính cô một cái.

Mục Noãn Noãn: "…"

Cô thật sự cạn lời. Cái người đàn ông này!

"Được rồi, nằm xuống đi. Em đảm bảo giúp mặt anh hồi phục nhanh hơn."

Hằng Lăng Dương lắc đầu như trống bỏi:

"Không được! Anh không muốn nhanh như vậy! Em đúng là đang phá hoại kế hoạch của anh!"

Mục Noãn Noãn bật cười:

"Anh có qua đây không?"

"Anh không..."

Chưa kịp nói hết câu, Mục Noãn Noãn đột nhiên lớn tiếng:

"Qua đây!"

"Dạ..."

Giây tiếp theo, Hằng Lăng Dương ngoan ngoãn đi đến ghế chuyên dụng nằm xuống.

Mục Noãn Noãn cúi người, tiến sát lại gần anh.

Dù cô đeo khẩu trang nhưng khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi tim Hằng Lăng Dương đập thình thịch.

Thình thịch...

Thình thịch...

"Noãn Noãn…" Hằng Lăng Dương có chút căng thẳng, vô thức gọi hai chữ.

Mục Noãn Noãn hoàn toàn hiểu nhầm ý anh, liền nói:

"Anh yên tâm, tay em nhẹ lắm, sẽ không đau đâu."

Hằng Lăng Dương: "…"

Trong nháy mắt, cảm giác hồi hộp tiêu tan.

Người phụ nữ này đúng là chuyên phá cảm xúc…

Anh đẹp trai thế này, chẳng lẽ cô không có chút rung động nào sao?

Dây thần kinh tình yêu của cô chưa thông à?

Anh đẹp trai thế cơ mà! Cô lại không biết thích anh?

Nếu không phải có nhiều fan như vậy, anh thật sự bắt đầu hoài nghi liệu mình có không đủ đẹp không nữa.

Chần chừ một lát, anh lại nghi hoặc nhìn người trước mắt:

"Mục Noãn Noãn."

Anh luôn chỉ gọi hai chữ cuối tên cô, chưa bao giờ gọi đủ cả ba chữ.

Mục Noãn Noãn chưa vội ra tay, nhìn anh, có lúc cũng cần ổn định tâm lý cho bệnh nhân.

"Anh nói đi."

Hằng Lăng Dương nhìn cô, nghiêm túc nói từng chữ:

"Em có phải là thích người xấu xí không?"

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.