0 chữ
Chương 21
Chương 21: Ông già cứng đầu
Mục Viễn Đường lại rơi vào trầm mặc.
Ngược lại, Chu Hạ thì vui mừng gật đầu, nói:
"Tốt, tốt quá…! Noãn Noãn, con trở về là tốt rồi! Trước đây là do con còn nhỏ, ai mà chẳng từng vì tình yêu mà mất lý trí chứ. Năm xưa ông nội con theo đuổi bà, đến cả công ty cũng chẳng màng, ngày nào cũng nấu cơm cho bà ăn."
Mặt Mục Viễn Đường lập tức đen lại, ông giận dữ quát:
"Bà xem bà đang nói cái gì đấy? Có ra thể thống gì không?"
Chu Hà hừ lạnh: "Tôi nói sự thật thì có gì sai? Sao, chuyện đã làm rồi lại không muốn thừa nhận à? Hay là thấy mất mặt vì nấu cơm cho tôi?"
Mục Viễn Đường dở khóc dở cười:
"Bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy?"
"Tôi trẻ con? Mục Viễn Đường ông dám nói lại lần nữa xem! Tôi vừa tốt nghiệp đã lấy ông, theo ông bao nhiêu năm rồi, giờ ông lại chê tôi trẻ con? Nếu ông đã chê tôi vậy, sao không sớm nói ra đi?!"
Mục Noãn Noãn thấy lòng mình ấm áp, dường như đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy ông bà mình cãi nhau như thế này.
Thấy hai người lớn sắp sửa cãi nhau to, cô vội vàng lên tiếng:
"Ông bà đừng cãi nữa, dù sao thì hai người cũng đã bên nhau bao nhiêu năm, đầu bạc răng long rồi, còn tranh cãi làm gì nữa?"
Đâu có giống cô, mới ba năm thôi mà đã phải đối mặt với chuyện ly hôn, thậm chí còn không biết phải nói với ông bà thế nào cho phải.
Hai người vì lời cô nói mà dừng lại, Chu Hạ hừ lạnh: "Nể mặt Noãn Noãn, tôi không chấp với ông nữa."
Ông lão hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Chu Hạ lại nhìn sang Mục Noãn Noãn, thở dài một hơi:
"Dù sao thì hai đứa cũng đã kết hôn rồi, cũng đến lúc để nó về nhà ăn một bữa cơm."
Mục Noãn Noãn lập tức cảm thấy khó xử, bọn họ đã sắp ly hôn rồi, sao còn có thể để Phó Cận Sâm về nhà ăn cơm được nữa?
Mục Viễn Đường nhận ra có điều gì đó không đúng, quan sát cô rồi nghiêm giọng hỏi:
"Hai đứa đang có mâu thuẫn à?"
Mục Noãn Noãn lập tức lắc đầu: "Không có, chỉ là…"
Ánh mắt cô dao động, chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói:
"Chỉ là con vẫn chưa từng nói với anh ấy thân phận thật của mình, cho nên…"
"Đã kết hôn rồi mà con còn giấu người ta chuyện đó?" Chu Hạ rõ ràng không tán thành.
Mục Viễn Đường thì hiếm khi lại tán thành với cô:
"Thế thì sao? Con bé nên biết bảo vệ bản thân. Phó Cận Sâm là người bình thường sao? Chỉ cần nó động một ngón tay là có thể khiến cả nền kinh tế thành phố rung chuyển. Nếu nó muốn nhúng tay vào Mục thị thì sao? Con bé trước đây đầu óc toàn tình yêu, không nói ra cũng coi như có đầu óc một chút."
Mục Noãn Noãn mím môi…
Ông nội nói đúng, cô đúng là đầu óc toàn tình yêu, người ta căn bản chẳng hề nhìn cô một cái, vậy mà cô lại cứ cố lao vào như một kẻ ngốc. Cuối cùng đổi lại được gì chứ?
"Thật sự con chưa nói cho cậu ta biết à?" Chu Hạ có phần kinh ngạc.
Mục Noãn Noãn gật đầu:
"Anh ấy không biết gì về con cả, chỉ nghĩ con là một người bình thường."
Mục Viễn Đường hừ lạnh: "Con còn nhớ ông từng nói gì với con không?"
Lông mi Mục Noãn Noãn khẽ run. Trước kia, khi cô khăng khăng đòi kết hôn, ông đã tức giận đến mức tuyên bố nếu cô thật sự dám đi đăng ký kết hôn với Phó Cận Sâm, thì sau này đừng bao giờ bước chân vào cửa Mục gia nữa.
"Ông già cứng đầu! Đến nước này rồi mà còn nói mấy lời đó, chẳng lẽ ông còn định bảo nó đi ly hôn sao?" Chu Hạ tức đến phát điên.
Ông già này đúng là không chịu thông suốt gì cả! Sự cố chấp của Noãn Noãn rõ ràng là di truyền từ ông ta!
Mục Viễn Đường nghiến răng:
"Bà nhìn bộ dạng nó đi, rõ ràng là chịu khổ ở nhà họ Phó rồi mới quay đầu trở về, con tự nói đi, có phải vậy không?"
Ngược lại, Chu Hạ thì vui mừng gật đầu, nói:
"Tốt, tốt quá…! Noãn Noãn, con trở về là tốt rồi! Trước đây là do con còn nhỏ, ai mà chẳng từng vì tình yêu mà mất lý trí chứ. Năm xưa ông nội con theo đuổi bà, đến cả công ty cũng chẳng màng, ngày nào cũng nấu cơm cho bà ăn."
Mặt Mục Viễn Đường lập tức đen lại, ông giận dữ quát:
"Bà xem bà đang nói cái gì đấy? Có ra thể thống gì không?"
Chu Hà hừ lạnh: "Tôi nói sự thật thì có gì sai? Sao, chuyện đã làm rồi lại không muốn thừa nhận à? Hay là thấy mất mặt vì nấu cơm cho tôi?"
Mục Viễn Đường dở khóc dở cười:
"Bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy?"
"Tôi trẻ con? Mục Viễn Đường ông dám nói lại lần nữa xem! Tôi vừa tốt nghiệp đã lấy ông, theo ông bao nhiêu năm rồi, giờ ông lại chê tôi trẻ con? Nếu ông đã chê tôi vậy, sao không sớm nói ra đi?!"
Thấy hai người lớn sắp sửa cãi nhau to, cô vội vàng lên tiếng:
"Ông bà đừng cãi nữa, dù sao thì hai người cũng đã bên nhau bao nhiêu năm, đầu bạc răng long rồi, còn tranh cãi làm gì nữa?"
Đâu có giống cô, mới ba năm thôi mà đã phải đối mặt với chuyện ly hôn, thậm chí còn không biết phải nói với ông bà thế nào cho phải.
Hai người vì lời cô nói mà dừng lại, Chu Hạ hừ lạnh: "Nể mặt Noãn Noãn, tôi không chấp với ông nữa."
Ông lão hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Chu Hạ lại nhìn sang Mục Noãn Noãn, thở dài một hơi:
"Dù sao thì hai đứa cũng đã kết hôn rồi, cũng đến lúc để nó về nhà ăn một bữa cơm."
Mục Noãn Noãn lập tức cảm thấy khó xử, bọn họ đã sắp ly hôn rồi, sao còn có thể để Phó Cận Sâm về nhà ăn cơm được nữa?
"Hai đứa đang có mâu thuẫn à?"
Mục Noãn Noãn lập tức lắc đầu: "Không có, chỉ là…"
Ánh mắt cô dao động, chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói:
"Chỉ là con vẫn chưa từng nói với anh ấy thân phận thật của mình, cho nên…"
"Đã kết hôn rồi mà con còn giấu người ta chuyện đó?" Chu Hạ rõ ràng không tán thành.
Mục Viễn Đường thì hiếm khi lại tán thành với cô:
"Thế thì sao? Con bé nên biết bảo vệ bản thân. Phó Cận Sâm là người bình thường sao? Chỉ cần nó động một ngón tay là có thể khiến cả nền kinh tế thành phố rung chuyển. Nếu nó muốn nhúng tay vào Mục thị thì sao? Con bé trước đây đầu óc toàn tình yêu, không nói ra cũng coi như có đầu óc một chút."
Mục Noãn Noãn mím môi…
Ông nội nói đúng, cô đúng là đầu óc toàn tình yêu, người ta căn bản chẳng hề nhìn cô một cái, vậy mà cô lại cứ cố lao vào như một kẻ ngốc. Cuối cùng đổi lại được gì chứ?
Mục Noãn Noãn gật đầu:
"Anh ấy không biết gì về con cả, chỉ nghĩ con là một người bình thường."
Mục Viễn Đường hừ lạnh: "Con còn nhớ ông từng nói gì với con không?"
Lông mi Mục Noãn Noãn khẽ run. Trước kia, khi cô khăng khăng đòi kết hôn, ông đã tức giận đến mức tuyên bố nếu cô thật sự dám đi đăng ký kết hôn với Phó Cận Sâm, thì sau này đừng bao giờ bước chân vào cửa Mục gia nữa.
"Ông già cứng đầu! Đến nước này rồi mà còn nói mấy lời đó, chẳng lẽ ông còn định bảo nó đi ly hôn sao?" Chu Hạ tức đến phát điên.
Ông già này đúng là không chịu thông suốt gì cả! Sự cố chấp của Noãn Noãn rõ ràng là di truyền từ ông ta!
Mục Viễn Đường nghiến răng:
"Bà nhìn bộ dạng nó đi, rõ ràng là chịu khổ ở nhà họ Phó rồi mới quay đầu trở về, con tự nói đi, có phải vậy không?"
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
