TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20: Tiếp quản gia nghiệp

Mục Viễn Đường đứng yên tại chỗ, nét mặt lạnh lùng nhìn cô:

"Còn mặt mũi quay về à?"

Lão phu nhân lập tức nổi giận, vội đứng dậy quát ông:

"Ông im miệng cho tôi!! Cháu gái khó khăn lắm mới chịu quay về, ông định dọa nó bỏ đi luôn à?!"

Mục Noãn Noãn hàng mi khẽ run, đứng yên không nhúc nhích, chỉ cười gượng, giọng yếu ớt:

"Mấy năm qua là lỗi của con, con không nên không nghe lời ông bà, cố chấp bỏ đi. Ông mắng con là đúng… Bà nội, lần này dù ông có mắng thế nào, con cũng sẽ không bỏ đi nữa."

Mục Viễn Đường hơi sững người.

Tính cách cứng đầu của Mục Noãn Noãn giống hệt bà nội nó, trước giờ nó tuyệt đối không phải kiểu dễ dàng nhận sai. Vậy mà bây giờ…

Chu Hạ cũng ngạc nhiên, trong mắt đầy nghi hoặc:

"Con nhóc này… Nói rõ đi, con có bị ấm ức gì rồi đúng không?!"

Mục Viễn Đường cau mày, nhìn cô nghiêm giọng hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Mục Noãn Noãn theo phản xạ lắc đầu:

"Không có gì đâu ạ… Con chỉ là nghĩ ba năm rồi không về, là con không hiểu chuyện, chỉ muốn quay về thăm ông bà thôi…"

Mục Viễn Đường thở dài một tiếng, cuối cùng cũng chịu đi tới ngồi xuống ghế sô pha.

Chu Hạ kéo cháu gái ngồi đối diện ông.

Ánh mắt Mục Viễn Đường dừng lại trên bàn tay đặt trên vạt váy đầy căng thẳng của cô, nét mặt nghiêm nghị:

"Lần này về, là định tiếp quản công ty đúng không?"

Ông nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua chút biểu cảm nào.

Mục Noãn Noãn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đáp:

"Công ty là của nhà họ Mục, mà ông chỉ có mình con là cháu gái. Con không thể để công ty này rơi vào tay người ngoài."

"Người ngoài…" Mục Viễn Đường lặp lại hai chữ này, không nói gì thêm nhưng rõ ràng đang kiềm chế những lời tức giận trong lòng.

Người ngoài, chính là ám chỉ anh em của Mục Viễn Đường và con cháu bọn họ.

Nếu thực sự là người một nhà thì giao cho họ cũng không sao nhưng những người đó… tâm cơ khó lường.

Chu Hạ nghiến răng, giận dữ nói:

"Tất nhiên là người ngoài rồi! Con trai con dâu chúng ta vì sao rơi máy bay chết thảm, đừng nói không có liên quan đến bọn họ!!"

Mục Noãn Noãn siết chặt nắm tay.

Lúc cô mới tám tuổi, cha mẹ vì một chuyến công tác mà gặp tai nạn máy bay, không ai sống sót.

Khi đó, với cô mà nói, giống như tận thế vậy.

Cha mẹ luôn yêu thương cô bỗng chốc biến mất…

Chỉ còn ông bà nội bên cạnh.

Mục Viễn Đường không nói gì, chỉ trầm mặc.

Trước mặt Chu Hạ, ông có lúc điềm đạm, có lúc lại cứng đầu, thường xuyên tranh cãi với bà.

Nhưng lần này, khi bà nhắc đến chuyện đó, ông im lặng, đã đủ chứng minh trong lòng ông cũng có sự nghi ngờ ấy.

Chu Hạ giọng đầy căm phẫn:

"Tôi chỉ tiếc là không có chứng cứ! Nếu công ty này mà rơi vào tay bọn họ, tôi chết cũng không nhắm mắt! Đây là tâm huyết của ông với con trai ông mà!"

Nhìn bà nội đã rơi nước mắt, Mục Noãn Noãn vội vàng nắm tay bà:

"Bà nội, con về rồi… Con thật sự đã về rồi!"

Chu Hạ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn cô, giọng cô vô cùng kiên định, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

Mục Viễn Đường nhìn cô chăm chú, nghiêm giọng hỏi:

"Cháu và Phó Cận Sâm xảy ra mâu thuẫn gì rồi đúng không?"

Mục Noãn Noãn lập tức lắc đầu, nhìn ông với ánh mắt đầy tin tưởng:

"Không có đâu ạ. Chỉ là con đã nghĩ thông rồi. Con không thể vì một người đàn ông mà từ bỏ cả thanh xuân, cũng không thể vì anh ta mà vứt bỏ ông bà. Ông nội, bà nội, xin hãy cho con một cơ hội. Con sẽ giống như trước đây, tiếp nhận và gánh vác sự nghiệp của gia đình mình."

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.