0 chữ
Chương 22
Chương 22: Không bỏ qua kẻ xấu nào
Nửa câu sau đó, ông là nhìn thẳng vào cô mà nói ra.
Mục Noãn Noãn: "…"
Nếu cô nói tình cảm của hai người rất tốt thì nhất định sẽ phải tiếp tục che giấu. Nhưng nếu nói tình cảm không tốt, hôn nhân rạn nứt, ông bà sẽ lo lắng và phiền lòng theo.
Vì sự im lặng của cô, Chu Hạ cũng nhận ra có điều không ổn, bà lập tức vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Mục Noãn Noãn, nói:
"Đi, bà đi với con tới nhà họ Phó. Bà phải đòi lại công bằng cho cháu gái của bà! Cháu gái bà bị ức hϊếp như vậy, nhà họ nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng!"
Mục Noãn Noãn vội vàng giữ bà lại:
"Bà ơi, mọi chuyện không giống như bà nghĩ đâu, con chỉ cảm thấy hiện tại nên ưu tiên chuyện gia nghiệp, còn tình cảm thì để sau cũng được. Con và Phó Cận Sâm cũng không thể chỉ quanh quẩn trong chuyện yêu đương nam nữ mãi, bà nói có đúng không? Quan trọng là dạo này các cổ đông của nhà họ Mục cứ bất an mãi, nếu con không quay về, ông một mình chống đỡ, con sợ ông sẽ mệt lắm."
Ông nhìn cô thật sâu, biết có hỏi thêm cô cũng sẽ không nói gì nên rốt cuộc không nhắc lại chuyện này nữa. Thấy Chu Hạ vẫn muốn hỏi tiếp, ông là người mở lời trước:
"Bảy ngày nữa có một bữa tiệc lớn, đến lúc đó con theo ông đi một chuyến."
Chu Hạ hơi sững người: "Ý ông là…?"
Mục Noãn Noãn mím môi, không nói gì.
Mục Viễn Đường bình thản đáp:
"Đã quyết định quay về tiếp quản công ty thì cũng nên công bố thân phận của con bé luôn. Trước đây chỉ có cấp cao biết đến nó, người trong công ty chưa chắc đã có mấy ai biết. Sau này khi giao toàn bộ cho nó thì tất cả mọi người đều phải biết con bé là ai."
Ngoại trừ việc xử lý tình cảm thiếu lý trí, ở những phương diện khác Mục Noãn Noãn vẫn rất được ông tin tưởng. Nếu không ông cũng đã chẳng dứt khoát để cô tiếp nhận công ty và còn công khai thân phận như vậy.
Chỉ là, ngay giây sau, Mục Viễn Đường đột nhiên lại nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ:
"Lần này con quay về, có phải là bị Phó Cận Sâm xúi giục, cố tình làm bộ như hai đứa có mâu thuẫn để lừa ông không? Ông nói cho con biết, Mục thị tuyệt đối không thể trở thành tài sản của Phó thị!"
Nói đến đây, giọng ông đã bắt đầu kích động.
Hai năm nay Phó thị và Mục thị luôn có xung đột, hai nhà âm thầm có ý định thâu tóm lẫn nhau.
Mục Noãn Noãn nghiêm túc nói:
"Con thật sự không lừa ông. Mục thị là tâm huyết của ông và cha, cũng là tâm huyết của con. Con sao có thể để nó rơi vào tay Phó thị được?"
Chu Hạ lập tức tức giận, trừng mắt nhìn Mục Viễn Đường:
"Ông đúng là, đến cả lời của Noãn Noãn mà ông cũng không tin sao?"
"Ông ơi, ông tin con đi, con thật sự sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu!" Mục Noãn Noãn nghiêm túc cam đoan.
Tối hôm đó, Mục Noãn Noãn đã trò chuyện rất nhiều với ông bà, chỉ là duy nhất không hề nói đến tình hình cụ thể giữa cô và Phó Cận Sâm.
Cuối cùng, Mục Viễn Đường vẫn quyết định, bảy ngày sau sẽ đưa cô đi dự bữa tiệc đó.
Ăn cơm xong, Mục Noãn Noãn cũng không rời đi, ở lại trò chuyện cùng hai ông bà đến hơn mười giờ tối mới ai về phòng nấy.
Mục Noãn Noãn bước vào phòng, lông mi khẽ run, dù đã lâu không quay lại nhưng căn phòng vẫn được quét dọn thường xuyên, giữ nguyên dáng vẻ như lúc cô rời đi.
Cô khẽ run hàng mi, trên bàn vẫn còn đặt một tấm ảnh chụp cả gia đình.
Ông bà nội, cha mẹ và cô bé nhỏ xíu năm nào.
Mục Noãn Noãn ngồi xuống ghế, tay vô thức chạm lên khung ảnh. Nhìn gương mặt cha mẹ, khóe mắt cô bỗng ươn ướt.
Bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn rất, rất nhớ cha mẹ.
Không biết ông bà mỗi đêm khuya sẽ như thế nào…
Vụ tai nạn máy bay năm đó, cô vẫn đang âm thầm điều tra và nhất định, sẽ không tha cho bất kỳ kẻ xấu nào!
Mục Noãn Noãn: "…"
Nếu cô nói tình cảm của hai người rất tốt thì nhất định sẽ phải tiếp tục che giấu. Nhưng nếu nói tình cảm không tốt, hôn nhân rạn nứt, ông bà sẽ lo lắng và phiền lòng theo.
Vì sự im lặng của cô, Chu Hạ cũng nhận ra có điều không ổn, bà lập tức vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Mục Noãn Noãn, nói:
"Đi, bà đi với con tới nhà họ Phó. Bà phải đòi lại công bằng cho cháu gái của bà! Cháu gái bà bị ức hϊếp như vậy, nhà họ nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng!"
Mục Noãn Noãn vội vàng giữ bà lại:
"Bà ơi, mọi chuyện không giống như bà nghĩ đâu, con chỉ cảm thấy hiện tại nên ưu tiên chuyện gia nghiệp, còn tình cảm thì để sau cũng được. Con và Phó Cận Sâm cũng không thể chỉ quanh quẩn trong chuyện yêu đương nam nữ mãi, bà nói có đúng không? Quan trọng là dạo này các cổ đông của nhà họ Mục cứ bất an mãi, nếu con không quay về, ông một mình chống đỡ, con sợ ông sẽ mệt lắm."
"Bảy ngày nữa có một bữa tiệc lớn, đến lúc đó con theo ông đi một chuyến."
Chu Hạ hơi sững người: "Ý ông là…?"
Mục Noãn Noãn mím môi, không nói gì.
Mục Viễn Đường bình thản đáp:
"Đã quyết định quay về tiếp quản công ty thì cũng nên công bố thân phận của con bé luôn. Trước đây chỉ có cấp cao biết đến nó, người trong công ty chưa chắc đã có mấy ai biết. Sau này khi giao toàn bộ cho nó thì tất cả mọi người đều phải biết con bé là ai."
Ngoại trừ việc xử lý tình cảm thiếu lý trí, ở những phương diện khác Mục Noãn Noãn vẫn rất được ông tin tưởng. Nếu không ông cũng đã chẳng dứt khoát để cô tiếp nhận công ty và còn công khai thân phận như vậy.
"Lần này con quay về, có phải là bị Phó Cận Sâm xúi giục, cố tình làm bộ như hai đứa có mâu thuẫn để lừa ông không? Ông nói cho con biết, Mục thị tuyệt đối không thể trở thành tài sản của Phó thị!"
Nói đến đây, giọng ông đã bắt đầu kích động.
Hai năm nay Phó thị và Mục thị luôn có xung đột, hai nhà âm thầm có ý định thâu tóm lẫn nhau.
Mục Noãn Noãn nghiêm túc nói:
"Con thật sự không lừa ông. Mục thị là tâm huyết của ông và cha, cũng là tâm huyết của con. Con sao có thể để nó rơi vào tay Phó thị được?"
Chu Hạ lập tức tức giận, trừng mắt nhìn Mục Viễn Đường:
"Ông đúng là, đến cả lời của Noãn Noãn mà ông cũng không tin sao?"
"Ông ơi, ông tin con đi, con thật sự sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu!" Mục Noãn Noãn nghiêm túc cam đoan.
Cuối cùng, Mục Viễn Đường vẫn quyết định, bảy ngày sau sẽ đưa cô đi dự bữa tiệc đó.
Ăn cơm xong, Mục Noãn Noãn cũng không rời đi, ở lại trò chuyện cùng hai ông bà đến hơn mười giờ tối mới ai về phòng nấy.
Mục Noãn Noãn bước vào phòng, lông mi khẽ run, dù đã lâu không quay lại nhưng căn phòng vẫn được quét dọn thường xuyên, giữ nguyên dáng vẻ như lúc cô rời đi.
Cô khẽ run hàng mi, trên bàn vẫn còn đặt một tấm ảnh chụp cả gia đình.
Ông bà nội, cha mẹ và cô bé nhỏ xíu năm nào.
Mục Noãn Noãn ngồi xuống ghế, tay vô thức chạm lên khung ảnh. Nhìn gương mặt cha mẹ, khóe mắt cô bỗng ươn ướt.
Bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn rất, rất nhớ cha mẹ.
Không biết ông bà mỗi đêm khuya sẽ như thế nào…
Vụ tai nạn máy bay năm đó, cô vẫn đang âm thầm điều tra và nhất định, sẽ không tha cho bất kỳ kẻ xấu nào!
7
0
1 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
