0 chữ
Chương 19
Chương 19: Sao cô ấy lại quá đáng như vậy?
Tuy bề ngoài trông Noãn Noãn có vẻ bình thường nhưng Chu Hạ vẫn cảm nhận được rõ ràng, con bé này đang cố gồng mình lên.
Bà nhíu mày, mặc kệ để Mục Noãn Noãn kéo mình vào biệt thự.
Mục Noãn Noãn không muốn tiếp tục chủ đề đó, khẽ cười với Chu Hạ rồi nói:
"Cũng không còn sớm nữa, con vào bếp nấu cơm nhé. Một lát ông nội có về không ạ?"
"Ông con sắp về rồi đấy."
Thực ra…
Ngay khi Mục Noãn Noãn nói sẽ về nhà, bà đã lập tức gọi điện cho Mục Viễn Đường. Ông ngoài miệng thì nói sẽ không về nhưng bà quá hiểu tính chồng mình.
Chắc chắn là ông ấy sẽ về.
Mục Noãn Noãn gật đầu: "Vậy con vào bếp nấu cơm đây ạ."
"Ôi dào, không vội, trong nhà còn có đầu bếp mà, con làm làm gì? Ngồi nghỉ đi, chờ ông con về rồi cùng ăn cơm. Dì Trương đang nấu rồi."
Mục Noãn Noãn hơi sững người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt bà nội:
"Không phải đã nói là để con nấu sao? Bà vẫn thích ăn món con làm mà…"
Bà nội cô vốn là người đoan trang, hồi trẻ là con gái nhà danh gia vọng tộc, rất chú trọng đến khí chất và lễ nghi. Nhưng mà… ông nội cô lại là người có tay nghề nấu ăn đỉnh cao, kỹ năng bếp núc thuộc hàng "tuyệt chiêu".
Hồi đó ông thường xuyên nấu ăn cho bà, khiến bà không thể rời xa những món ông làm.
Hai người tiếp xúc càng nhiều thì tình cảm càng sâu, sau đó hai nhà quyết định thông gia.
Thực ra trước đó hai bên cũng đã có ý định sắp đặt nhưng bà nội không muốn cưới mà không có tình cảm. Đúng lúc ông nội là người rất cố chấp, hai nhà cũng bó tay, đành để hai người tự mình tiếp xúc. Ai ngờ, ngay từ cái nhìn đầu tiên ông nội đã thích bà nội và hoàn toàn không thể khống chế được.
"Nếu sau này con thường xuyên về, thì cũng không nhất thiết phải là hôm nay." Chu Hạ bất đắc dĩ nói.
Thật ra bây giờ bà đã lớn tuổi, không còn thèm ăn ngon như hồi còn trẻ, khẩu vị cũng dần suy giảm rồi.
Mục Noãn Noãn không thể làm gì hơn, đành để bà kéo mình ngồi xuống ghế sô pha.
"Con nói thật cho bà nghe đi, sống ở nhà họ Phó rốt cuộc thế nào?"
Ánh mắt Noãn Noãn khẽ dao động, môi mấp máy nhưng lại không biết phải nói gì.
Chẳng lẽ cô có thể nói mình đã ly hôn?
Dù trước kia ông bà nội từng phản đối cuộc hôn nhân giữa cô và Phó Cận Sâm nhưng đó là chuyện trước khi cưới. Nếu bây giờ cô nói đã ly hôn, chẳng phải sẽ khiến họ càng đau lòng hơn sao?
"Con nói đi chứ!" Cô càng im lặng, Chu Hạ càng thêm lo lắng.
Mục Noãn Noãn vừa định lên tiếng, cửa biệt thự đột ngột mở ra.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn, mặc vest chỉnh tề bước vào.
Tuy ông đã bảy mươi tuổi nhưng sức khỏe vẫn còn rất tốt. Chỉ là năm tháng đã để lại nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt, không còn vẻ anh tuấn như khi còn trẻ.
Mục Noãn Noãn theo bản năng đứng dậy, nhìn người đang thay giày ở cửa, cung kính gọi:
"Ông nội."
Mục Viễn Đường không đáp, thay giày xong thì đi thẳng vào trong.
Chu Hạ nhíu mày:
"Cháu gái về rồi mà ông không thấy sao?!"
Mục Viễn Đường sắc mặt trầm xuống:
"Tôi mù chắc?"
Ngụ ý rõ ràng: ông có thấy đấy nhưng không muốn để ý.
Mục Noãn Noãn hít sâu một hơi, càng những lúc thế này, cô càng thấy mình quá đáng.
Năm xưa, mặc kệ lời ông nội nói, cô tức giận bỏ đi, suốt ba năm không về. Bây giờ mới nghĩ đến chuyện quay lại. Trong thời gian đó, bà nội không phải không gọi cho cô nhưng mỗi lần nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của ông nội, cô lại không muốn quay về.
Giờ thì…
Đã ba năm rồi.
Ba năm rồi!!!
Ông bà đều đã già, tuổi cao sức yếu, còn cô…
Cô cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống, bước đến trước mặt ông nội, nghẹn ngào nói:
"Ông nội…"
Bà nhíu mày, mặc kệ để Mục Noãn Noãn kéo mình vào biệt thự.
Mục Noãn Noãn không muốn tiếp tục chủ đề đó, khẽ cười với Chu Hạ rồi nói:
"Cũng không còn sớm nữa, con vào bếp nấu cơm nhé. Một lát ông nội có về không ạ?"
"Ông con sắp về rồi đấy."
Thực ra…
Ngay khi Mục Noãn Noãn nói sẽ về nhà, bà đã lập tức gọi điện cho Mục Viễn Đường. Ông ngoài miệng thì nói sẽ không về nhưng bà quá hiểu tính chồng mình.
Chắc chắn là ông ấy sẽ về.
Mục Noãn Noãn gật đầu: "Vậy con vào bếp nấu cơm đây ạ."
"Ôi dào, không vội, trong nhà còn có đầu bếp mà, con làm làm gì? Ngồi nghỉ đi, chờ ông con về rồi cùng ăn cơm. Dì Trương đang nấu rồi."
Mục Noãn Noãn hơi sững người, ánh mắt dừng lại trên gương mặt bà nội:
Bà nội cô vốn là người đoan trang, hồi trẻ là con gái nhà danh gia vọng tộc, rất chú trọng đến khí chất và lễ nghi. Nhưng mà… ông nội cô lại là người có tay nghề nấu ăn đỉnh cao, kỹ năng bếp núc thuộc hàng "tuyệt chiêu".
Hồi đó ông thường xuyên nấu ăn cho bà, khiến bà không thể rời xa những món ông làm.
Hai người tiếp xúc càng nhiều thì tình cảm càng sâu, sau đó hai nhà quyết định thông gia.
Thực ra trước đó hai bên cũng đã có ý định sắp đặt nhưng bà nội không muốn cưới mà không có tình cảm. Đúng lúc ông nội là người rất cố chấp, hai nhà cũng bó tay, đành để hai người tự mình tiếp xúc. Ai ngờ, ngay từ cái nhìn đầu tiên ông nội đã thích bà nội và hoàn toàn không thể khống chế được.
Thật ra bây giờ bà đã lớn tuổi, không còn thèm ăn ngon như hồi còn trẻ, khẩu vị cũng dần suy giảm rồi.
Mục Noãn Noãn không thể làm gì hơn, đành để bà kéo mình ngồi xuống ghế sô pha.
"Con nói thật cho bà nghe đi, sống ở nhà họ Phó rốt cuộc thế nào?"
Ánh mắt Noãn Noãn khẽ dao động, môi mấp máy nhưng lại không biết phải nói gì.
Chẳng lẽ cô có thể nói mình đã ly hôn?
Dù trước kia ông bà nội từng phản đối cuộc hôn nhân giữa cô và Phó Cận Sâm nhưng đó là chuyện trước khi cưới. Nếu bây giờ cô nói đã ly hôn, chẳng phải sẽ khiến họ càng đau lòng hơn sao?
"Con nói đi chứ!" Cô càng im lặng, Chu Hạ càng thêm lo lắng.
Mục Noãn Noãn vừa định lên tiếng, cửa biệt thự đột ngột mở ra.
Tuy ông đã bảy mươi tuổi nhưng sức khỏe vẫn còn rất tốt. Chỉ là năm tháng đã để lại nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt, không còn vẻ anh tuấn như khi còn trẻ.
Mục Noãn Noãn theo bản năng đứng dậy, nhìn người đang thay giày ở cửa, cung kính gọi:
"Ông nội."
Mục Viễn Đường không đáp, thay giày xong thì đi thẳng vào trong.
Chu Hạ nhíu mày:
"Cháu gái về rồi mà ông không thấy sao?!"
Mục Viễn Đường sắc mặt trầm xuống:
"Tôi mù chắc?"
Ngụ ý rõ ràng: ông có thấy đấy nhưng không muốn để ý.
Mục Noãn Noãn hít sâu một hơi, càng những lúc thế này, cô càng thấy mình quá đáng.
Năm xưa, mặc kệ lời ông nội nói, cô tức giận bỏ đi, suốt ba năm không về. Bây giờ mới nghĩ đến chuyện quay lại. Trong thời gian đó, bà nội không phải không gọi cho cô nhưng mỗi lần nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của ông nội, cô lại không muốn quay về.
Giờ thì…
Đã ba năm rồi.
Ba năm rồi!!!
Ông bà đều đã già, tuổi cao sức yếu, còn cô…
Cô cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống, bước đến trước mặt ông nội, nghẹn ngào nói:
"Ông nội…"
7
0
1 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
