0 chữ
Chương 18
Chương 18: Con bé có gì đó không ổn
"Đúng vậy ạ, con định tối nay về nấu cơm cho bà với ông nội, bà có muốn ăn không nào~"
Lão phu nhân lập tức lên tiếng:
"Về mau đi, về mau đi, bà sẽ bảo người đi mua nguyên liệu ngay."
Mục Noãn Noãn nhẹ nhàng bật cười:
"Vâng ạ, tan làm con sẽ về ngay, bà đợi con nhé."
Nói xong, cô cúp máy rồi tăng tốc bước nhanh về phía xe của mình.
Còn người đàn ông phía sau cô, trong mắt lại hiện lên vẻ phức tạp lạ thường.
Trước giờ, Mục Noãn Noãn lúc nói chuyện với anh đều nghiêm túc, chuẩn mực, chưa từng nghe qua giọng điệu nũng nịu như vừa rồi.
Lúc nãy, cô chắc là đang gọi điện cho bà nội?
Bà nội của cô...
Mục lão phu nhân, anh từng gặp qua bà một lần trong một buổi tiệc. Lão phu nhân toát lên vẻ phúc hậu, điềm đạm, cực kỳ có khí chất.
Còn Mục Noãn Noãn chính là cháu gái của bà.
Phó Cận Sâm siết chặt nắm đấm, thấy Mục Noãn Noãn đã lên xe thì nhíu chặt mày, rẽ hướng khác để tìm xe của mình.
__
Sáu tiếng sau.
Tại biệt thự nhà họ Mục.
Ngay khi Mục Noãn Noãn vừa bước vào sân, Chu Hạ đã vội vàng mở cửa bước ra ngoài:
"Con nhóc chết tiệt này, bao nhiêu năm rồi cuối cùng cũng biết đường về nhà à!"
Lão phu nhân mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, tóc ngắn uốn xoăn vừa đến cổ, tuy đã có tuổi nên thân hình bắt đầu tròn trịa hơn, nhưng trông vẫn vô cùng phúc hậu.
Hàng mi của Mục Noãn Noãn khẽ run rẩy. Bà nội...
Đã lâu lắm rồi cô không gặp lại bà nội.
Mấy năm không gặp, bà hình như lại già đi một chút.
Tim cô run lên từng hồi, mấy năm qua rốt cuộc cô đã làm gì chứ!
Ông bà đã vất vả nuôi nấng cô lớn lên, vậy mà cô lại cố chấp vì người đàn ông đó, sao cô có thể bất hiếu đến thế!
"Bà ơi…"
Chỉ hai chữ thôi, nhưng lại khiến giọng cô run rẩy, trong mắt lộ rõ sự day dứt, hối lỗi.
"Sao thế này?" Chu Hạ hơi kinh ngạc, vừa rồi bà có nghe nhầm không?
Mục Noãn Noãn bất giác nắm lấy tay lão phu nhân, cố gắng kiềm chế cảm xúc, hít một hơi rồi tỏ vẻ nhẹ nhàng như thường ngày:
"Con về rồi đây, sau này con sẽ thường xuyên về, được không ạ?"
Chu Hạ nhìn cô một lúc rồi mới hừ lạnh một tiếng:
"Lần này sao lại chịu quay về thường xuyên thế? Đừng quên trước đây ông con đã nói gì."
Bà vừa nói, ánh mắt vừa không ngừng đánh giá cháu gái mình, không đợi Mục Noãn Noãn đáp lại đã lên tiếng đầy xót xa:
"Con vốn đã gầy, giờ còn gầy hơn nữa, mấy năm qua tên khốn đó có chăm sóc con đàng hoàng không?!"
Mục Noãn Noãn: "…"
Khi con người sắp sụp đổ, mà lại đột nhiên có người thật lòng quan tâm, thì rất dễ không thể kìm được.
Cô không biết bản thân phải gồng mình đến mức nào mới không bật khóc tại chỗ.
"Nói đi con nhóc, rốt cuộc là có chuyện gì? Tự dưng nghĩ đến chuyện quay về, chẳng lẽ bị ức hϊếp gì rồi?!" Sắc mặt Chu Hạ lập tức trầm xuống vài phần.
"Cháu gái tốt của bà gả cho nó, một lòng một dạ, mà nó dám để con bị ấm ức?!"
Nói tới cuối, Chu Hạ đã không kiềm chế được cơn giận, nghiêm giọng nói luôn:
"Chuyện gì xảy ra! Bây giờ dẫn bà đến gặp nó, bà phải đòi lại công bằng cho con!"
Mục Noãn Noãn vội vàng lắc đầu, kéo tay bà nội lại:
"Không phải đâu bà, không như bà nghĩ đâu, mình vào nhà trước đi ạ, lâu lắm rồi con mới về, trước kia là con không hiểu chuyện, còn giận dỗi với ông bà… Giờ con về rồi đây."
Chu Hạ nửa tin nửa ngờ nhìn cô, cảm thấy… có gì đó không ổn.
Cháu gái bà… có gì đó rất không ổn.
Nếu không phải Phó Cận Sâm đối xử tệ bạc thì con bé chắc chắn sẽ không như vậy.
Lão phu nhân lập tức lên tiếng:
"Về mau đi, về mau đi, bà sẽ bảo người đi mua nguyên liệu ngay."
Mục Noãn Noãn nhẹ nhàng bật cười:
"Vâng ạ, tan làm con sẽ về ngay, bà đợi con nhé."
Nói xong, cô cúp máy rồi tăng tốc bước nhanh về phía xe của mình.
Còn người đàn ông phía sau cô, trong mắt lại hiện lên vẻ phức tạp lạ thường.
Trước giờ, Mục Noãn Noãn lúc nói chuyện với anh đều nghiêm túc, chuẩn mực, chưa từng nghe qua giọng điệu nũng nịu như vừa rồi.
Lúc nãy, cô chắc là đang gọi điện cho bà nội?
Bà nội của cô...
Mục lão phu nhân, anh từng gặp qua bà một lần trong một buổi tiệc. Lão phu nhân toát lên vẻ phúc hậu, điềm đạm, cực kỳ có khí chất.
Còn Mục Noãn Noãn chính là cháu gái của bà.
__
Sáu tiếng sau.
Tại biệt thự nhà họ Mục.
Ngay khi Mục Noãn Noãn vừa bước vào sân, Chu Hạ đã vội vàng mở cửa bước ra ngoài:
"Con nhóc chết tiệt này, bao nhiêu năm rồi cuối cùng cũng biết đường về nhà à!"
Lão phu nhân mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, tóc ngắn uốn xoăn vừa đến cổ, tuy đã có tuổi nên thân hình bắt đầu tròn trịa hơn, nhưng trông vẫn vô cùng phúc hậu.
Hàng mi của Mục Noãn Noãn khẽ run rẩy. Bà nội...
Đã lâu lắm rồi cô không gặp lại bà nội.
Mấy năm không gặp, bà hình như lại già đi một chút.
Tim cô run lên từng hồi, mấy năm qua rốt cuộc cô đã làm gì chứ!
Ông bà đã vất vả nuôi nấng cô lớn lên, vậy mà cô lại cố chấp vì người đàn ông đó, sao cô có thể bất hiếu đến thế!
Chỉ hai chữ thôi, nhưng lại khiến giọng cô run rẩy, trong mắt lộ rõ sự day dứt, hối lỗi.
"Sao thế này?" Chu Hạ hơi kinh ngạc, vừa rồi bà có nghe nhầm không?
Mục Noãn Noãn bất giác nắm lấy tay lão phu nhân, cố gắng kiềm chế cảm xúc, hít một hơi rồi tỏ vẻ nhẹ nhàng như thường ngày:
"Con về rồi đây, sau này con sẽ thường xuyên về, được không ạ?"
Chu Hạ nhìn cô một lúc rồi mới hừ lạnh một tiếng:
"Lần này sao lại chịu quay về thường xuyên thế? Đừng quên trước đây ông con đã nói gì."
Bà vừa nói, ánh mắt vừa không ngừng đánh giá cháu gái mình, không đợi Mục Noãn Noãn đáp lại đã lên tiếng đầy xót xa:
"Con vốn đã gầy, giờ còn gầy hơn nữa, mấy năm qua tên khốn đó có chăm sóc con đàng hoàng không?!"
Mục Noãn Noãn: "…"
Khi con người sắp sụp đổ, mà lại đột nhiên có người thật lòng quan tâm, thì rất dễ không thể kìm được.
"Nói đi con nhóc, rốt cuộc là có chuyện gì? Tự dưng nghĩ đến chuyện quay về, chẳng lẽ bị ức hϊếp gì rồi?!" Sắc mặt Chu Hạ lập tức trầm xuống vài phần.
"Cháu gái tốt của bà gả cho nó, một lòng một dạ, mà nó dám để con bị ấm ức?!"
Nói tới cuối, Chu Hạ đã không kiềm chế được cơn giận, nghiêm giọng nói luôn:
"Chuyện gì xảy ra! Bây giờ dẫn bà đến gặp nó, bà phải đòi lại công bằng cho con!"
Mục Noãn Noãn vội vàng lắc đầu, kéo tay bà nội lại:
"Không phải đâu bà, không như bà nghĩ đâu, mình vào nhà trước đi ạ, lâu lắm rồi con mới về, trước kia là con không hiểu chuyện, còn giận dỗi với ông bà… Giờ con về rồi đây."
Chu Hạ nửa tin nửa ngờ nhìn cô, cảm thấy… có gì đó không ổn.
Cháu gái bà… có gì đó rất không ổn.
Nếu không phải Phó Cận Sâm đối xử tệ bạc thì con bé chắc chắn sẽ không như vậy.
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
