TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Cuộc sống của cặp chó má

Cô hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc của mình, nhìn người đàn ông rồi cười lạnh:

“Đúng, tôi không xứng. Nhưng đã sắp ly hôn rồi, Phó tiên sinh, nam nữ thụ thụ bất thân, anh làm vậy có thích hợp không?”

Nói xong cô lại muốn giãy ra nhưng sự chống cự của cô càng khiến người đàn ông tức giận hơn, anh siết tay mạnh hơn, giọng lạnh lùng vang lên:

“Cô vội ly hôn với tôi như vậy, chẳng phải là để ở bên gã đàn ông hoang trong kia sao?!”

Mục Noãn Noãn tức đến bật cười:

“Anh ấy là nhân viên trong công ty tôi, tôi quan tâm một chút thì có vấn đề gì?”

Chỉ là ngay giây sau, cô chợt nhận ra có gì đó sai sai, cô đang giải thích với Phó Cận Sâm làm gì chứ?!

Cô nhíu chặt mày, trầm giọng nói:

“Anh và Lâm Vũ Thi như vậy, anh còn tư cách gì mà quản tôi?”

Sắc mặt Phó Cận Sâm sững lại, Mục Noãn Noãn thay đổi quá nhiều, chưa bao giờ phản bác lại anh như thế, khiến anh có chút chần chừ trong thoáng chốc.

Chính lúc đó, cô vùng mạnh một cái, thoát khỏi tay anh:

“Chúng ta hẹn thời gian ly hôn đi, như vậy sẽ dứt khoát, ai cũng không quấy rầy ai nữa.”

Sắc mặt Phó Cận Sâm tối sầm lại.

Ngay giây khắc Mục Noãn Noãn nói ra những lời đó, trong lòng anh cũng đang tự hỏi, tại sao khi biết cô ở cùng người đàn ông khác, anh lại phẫn nộ đến vậy?

Phẫn nộ vì cái gì?

Vì sắp ly hôn ư? Vì cô không thể tiếp tục hiến máu cho Lâm Vũ Thi?

Đúng, chắc chắn là vì điều đó.

Tạm thời anh không thể ly hôn, anh còn cần cô tiếp tục cung cấp máu.

Anh cười lạnh:

“Cô tưởng kết hôn là cô nói là được, ly hôn cũng do cô quyết sao?”

Mục Noãn Noãn biến sắc, không dám tin nhìn anh:

“Ý anh là gì?”

Không phải anh đã đồng ý ly hôn rồi sao, còn đi đến cục dân chính với cô rồi, chỉ là hôm đó vì cô có việc gấp nên mới hoãn lại.

Nhưng bây giờ…?

Ngay lúc cô đang chờ Phó Cận Sâm trả lời, thì ở đằng xa vang lên một giọng nói đầy lo lắng:

“Noãn Noãn… Anh Cận Sâm!”

Mục Noãn Noãn cười lạnh, thì ra Phó Cận Sâm xuất hiện ở đây là để gặp Lâm Vũ Thi.

Chỉ thấy cô ta yếu ớt bước tới, dáng người lảo đảo như sắp ngã, Phó Cận Sâm lập tức lao tới đỡ lấy:

“Sao em lại tự ra ngoài? Không biết quý trọng sức khỏe chút nào à?”

Hàng mi của Mục Noãn Noãn khẽ run, nghe xem, giọng điệu dịu dàng biết bao. Phó Cận Sâm từng nói với cô lời nào như vậy chưa?

“Em… em không sao.”

Lâm Vũ Thi mặc đồ bệnh nhân, mặt trắng bệch, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Mục Noãn Noãn, bước chầm chậm về phía cô nhưng sức yếu nên phải để Phó Cận Sâm dìu đi.

Khoảnh khắc ấy, Mục Noãn Noãn thật giống như một người ngoài cuộc.

Ánh mắt Lâm Vũ Thi lóe lên chút đắc ý nhưng giọng nói lại đầy lo lắng:

“Noãn Noãn, giữa hai người chắc chỉ là hiểu lầm thôi. Em không muốn vì em mà hai người mâu thuẫn lớn đến vậy.”

Mục Noãn Noãn bật cười lạnh:

“Cô cũng biết là vì cô à.”

Lâm Vũ Thi biến sắc, vô thức hít sâu một hơi, ánh mắt càng thêm áy náy:

“Em…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Phó Cận Sâm đã lên tiếng bảo vệ:

“Nếu không có Vũ Thi, cô nghĩ tôi sẽ lấy cô sao?”

Ngực Mục Noãn Noãn đau nhói.

Phải rồi…

Là cô quá tham vọng.

Nếu không phải vì cô có thể cung cấp máu cho Lâm Vũ Thi, thì làm sao cô có tư cách gả cho Phó Cận Sâm?

Phải rồi!

Ngày xưa cô sao mà hèn hạ đến thế, cứ mãi xoay quanh một người đàn ông không hề yêu mình?

Nghĩ lại, cô thật muốn tự vả cho tỉnh ra!

Giây tiếp theo, cô bật cười lạnh:

“Nếu vậy thì ly hôn sớm đi, để tôi khỏi làm chướng mắt cặp chó má các người nữa.”

6

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.