0 chữ
Chương 15
Chương 15: Co giật không thể kiểm soát
“Anh… anh Cận Sâm, em… em có phải không nên nói với anh những chuyện này không? Chỉ là… em sợ hai người sẽ xảy ra mâu thuẫn lớn, em rất sợ…”
Lâm Vũ Thi cúi đầu, giọng khàn khàn, giờ phút này lại tỏ ra đáng thương và tủi thân. Những lời phía sau, cô không biết phải nói thế nào nữa.
Ánh mắt đen láy của Phó Cận Sâm lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Trong đáy mắt Lâm Vũ Thi thoáng qua một tia đắc ý: Anh Cận Sâm đã rất không vui rồi!
Cô chính là muốn mâu thuẫn giữa bọn họ ngày càng nghiêm trọng, như vậy chẳng phải sẽ sớm ly hôn sao?
Ngay giây tiếp theo, Phó Cận Sâm thản nhiên mở miệng:
“Em không cần tự trách, chuyện này không liên quan đến em.”
Lâm Vũ Thi lập tức lắc đầu đầy áy náy:
“Xin lỗi Anh Cận Sâm, thật sự xin lỗi, em sợ vì em mà hai người... Sau này em sẽ tìm người khác truyền máu, không cần đến Noãn Noãn nữa. Hơn nữa bác sĩ cũng nói lần này, sau này em không cần phải truyền máu thường xuyên như trước nữa rồi.”
“Em từng suýt mất mạng để cứu anh, anh cũng chẳng báo đáp được gì, đừng nghĩ nhiều.” Nhưng vừa dứt lời, Phó Cận Sâm như phát hiện điều gì, anh nhìn Lâm Vũ Thi:
“Ý em là… máu của Mục Noãn Noãn có tác dụng chữa trị cho em?”
Lâm Vũ Thi trong lòng đắc ý, hiện tại Mục Noãn Noãn đang bị thiếu máu nghiêm trọng, chắc chắn cô ấy cũng không muốn truyền máu nữa. Nhưng nếu Phó Cận Sâm hiểu như vậy, nghĩa là sau này anh vẫn sẽ yêu cầu Noãn Noãn truyền máu, vậy mâu thuẫn giữa họ sẽ ngày càng lớn, ly hôn cũng chẳng còn xa!
Ánh mắt cô lóe lên, vội vã lắc đầu giả vờ hoảng loạn:
“Không… không có đâu, truyền máu làm sao mà chữa bệnh được chứ? Chỉ là sức khỏe của em dạo này khá hơn trước nhiều thôi. Anh Cận Sâm, hai người đừng ly hôn được không?”
Phó Cận Sâm nhìn cô: “Chuyện này anh tự biết rõ. Em cứ dưỡng bệnh đi, anh còn có việc, mai anh lại đến thăm em.”
Lâm Vũ Thi lập tức sốt ruột kéo tay Phó Cận Sâm lại:
“Anh Cận Sâm, anh đừng đi! Noãn Noãn chắc chắn còn chưa đi đâu, nếu anh ra đó hai người sẽ lại cãi nhau mất.”
Cô càng nói vậy, lửa giận trong lòng Phó Cận Sâm lại càng bùng lên, anh trầm giọng:
“Yên tâm, anh sẽ không vậy đâu.”
Đáy mắt Lâm Vũ Thi thoáng hiện nụ cười. Anh chắc chắn sẽ vậy! Cô vội vã nói: “Anh Cận Sâm…”
“Cậu Phó, cậu…” Hàn Vạn Cầm lúc này cũng làm bộ mở miệng vài câu.
Phó Cận Sâm chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi bước thẳng ra ngoài.
“Anh Cận Sâm, anh Cận Sâm, hai người nhất định đừng ly hôn! Nếu vậy em sẽ ân hận cả đời mất!”
Nhìn bóng lưng Phó Cận Sâm khuất hẳn, trong mắt Lâm Vũ Thi hiện lên nụ cười lạnh:
“Mẹ, ngày tháng tốt của chúng ta sắp tới rồi. Vị trí Phó phu nhân sắp là của con!”
Đôi mắt Hàn Vạn Cầm sáng rực lên, tiếp theo liền bật cười:
“Vẫn là con gái mẹ có bản lĩnh. Mục Noãn Noãn ngu ngốc như thế, bị đàn ông hành hạ là đáng đời.”
Lâm Vũ Thi bật cười khúc khích, không nói gì thêm.
__
Cùng lúc đó.
Mục Noãn Noãn vừa dặn dò xong Hằng Lăng Dương thì rời khỏi phòng bệnh. Nhưng… vừa mở cửa phòng, cô liền thấy dáng người cao lớn ở phía hành lang cách đó không xa.
Lông mày cô khẽ nhíu lại, sao anh ta lại ở đây?
Mục Noãn Noãn không muốn nói chuyện, định bước đi luôn. Nhưng ngay lúc lướt qua bên cạnh anh ta, cánh tay cô bất ngờ bị người đàn ông nhanh như chớp giữ chặt lấy.
Sắc mặt Mục Noãn Noãn lập tức thay đổi, cô lập tức vùng ra, nhưng sức của người đàn ông quá lớn, khiến cô đau đến mức không thể giãy ra được.
“Phó Cận Sâm, anh bị điên à? Anh làm tôi đau đấy, buông ra!”
Ánh mắt Phó Cận Sâm tối lại, lạnh lẽo nhìn cô:
“Chỉ như vậy, cô cũng dám kêu đau?”
Lông mi Mục Noãn Noãn run lên dữ dội.
Dù cô đã chấp nhận được thái độ của người đàn ông này với mình, dù cô đã quyết tâm buông bỏ anh nhưng khi nghe câu nói đó, trái tim cô vẫn co giật không thể kiểm soát được.
Lâm Vũ Thi cúi đầu, giọng khàn khàn, giờ phút này lại tỏ ra đáng thương và tủi thân. Những lời phía sau, cô không biết phải nói thế nào nữa.
Ánh mắt đen láy của Phó Cận Sâm lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Trong đáy mắt Lâm Vũ Thi thoáng qua một tia đắc ý: Anh Cận Sâm đã rất không vui rồi!
Cô chính là muốn mâu thuẫn giữa bọn họ ngày càng nghiêm trọng, như vậy chẳng phải sẽ sớm ly hôn sao?
Ngay giây tiếp theo, Phó Cận Sâm thản nhiên mở miệng:
“Em không cần tự trách, chuyện này không liên quan đến em.”
Lâm Vũ Thi lập tức lắc đầu đầy áy náy:
“Xin lỗi Anh Cận Sâm, thật sự xin lỗi, em sợ vì em mà hai người... Sau này em sẽ tìm người khác truyền máu, không cần đến Noãn Noãn nữa. Hơn nữa bác sĩ cũng nói lần này, sau này em không cần phải truyền máu thường xuyên như trước nữa rồi.”
“Ý em là… máu của Mục Noãn Noãn có tác dụng chữa trị cho em?”
Lâm Vũ Thi trong lòng đắc ý, hiện tại Mục Noãn Noãn đang bị thiếu máu nghiêm trọng, chắc chắn cô ấy cũng không muốn truyền máu nữa. Nhưng nếu Phó Cận Sâm hiểu như vậy, nghĩa là sau này anh vẫn sẽ yêu cầu Noãn Noãn truyền máu, vậy mâu thuẫn giữa họ sẽ ngày càng lớn, ly hôn cũng chẳng còn xa!
Ánh mắt cô lóe lên, vội vã lắc đầu giả vờ hoảng loạn:
“Không… không có đâu, truyền máu làm sao mà chữa bệnh được chứ? Chỉ là sức khỏe của em dạo này khá hơn trước nhiều thôi. Anh Cận Sâm, hai người đừng ly hôn được không?”
Phó Cận Sâm nhìn cô: “Chuyện này anh tự biết rõ. Em cứ dưỡng bệnh đi, anh còn có việc, mai anh lại đến thăm em.”
“Anh Cận Sâm, anh đừng đi! Noãn Noãn chắc chắn còn chưa đi đâu, nếu anh ra đó hai người sẽ lại cãi nhau mất.”
Cô càng nói vậy, lửa giận trong lòng Phó Cận Sâm lại càng bùng lên, anh trầm giọng:
“Yên tâm, anh sẽ không vậy đâu.”
Đáy mắt Lâm Vũ Thi thoáng hiện nụ cười. Anh chắc chắn sẽ vậy! Cô vội vã nói: “Anh Cận Sâm…”
“Cậu Phó, cậu…” Hàn Vạn Cầm lúc này cũng làm bộ mở miệng vài câu.
Phó Cận Sâm chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi bước thẳng ra ngoài.
“Anh Cận Sâm, anh Cận Sâm, hai người nhất định đừng ly hôn! Nếu vậy em sẽ ân hận cả đời mất!”
Nhìn bóng lưng Phó Cận Sâm khuất hẳn, trong mắt Lâm Vũ Thi hiện lên nụ cười lạnh:
“Mẹ, ngày tháng tốt của chúng ta sắp tới rồi. Vị trí Phó phu nhân sắp là của con!”
“Vẫn là con gái mẹ có bản lĩnh. Mục Noãn Noãn ngu ngốc như thế, bị đàn ông hành hạ là đáng đời.”
Lâm Vũ Thi bật cười khúc khích, không nói gì thêm.
__
Cùng lúc đó.
Mục Noãn Noãn vừa dặn dò xong Hằng Lăng Dương thì rời khỏi phòng bệnh. Nhưng… vừa mở cửa phòng, cô liền thấy dáng người cao lớn ở phía hành lang cách đó không xa.
Lông mày cô khẽ nhíu lại, sao anh ta lại ở đây?
Mục Noãn Noãn không muốn nói chuyện, định bước đi luôn. Nhưng ngay lúc lướt qua bên cạnh anh ta, cánh tay cô bất ngờ bị người đàn ông nhanh như chớp giữ chặt lấy.
Sắc mặt Mục Noãn Noãn lập tức thay đổi, cô lập tức vùng ra, nhưng sức của người đàn ông quá lớn, khiến cô đau đến mức không thể giãy ra được.
“Phó Cận Sâm, anh bị điên à? Anh làm tôi đau đấy, buông ra!”
Ánh mắt Phó Cận Sâm tối lại, lạnh lẽo nhìn cô:
“Chỉ như vậy, cô cũng dám kêu đau?”
Lông mi Mục Noãn Noãn run lên dữ dội.
Dù cô đã chấp nhận được thái độ của người đàn ông này với mình, dù cô đã quyết tâm buông bỏ anh nhưng khi nghe câu nói đó, trái tim cô vẫn co giật không thể kiểm soát được.
8
0
1 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
