0 chữ
Chương 14
Chương 14: Cô ta đi gặp người đàn ông khác
Cô lập tức quay về dặn dò Lý Thân:
“Chú ý động thái truyền thông một chút, tôi vừa thấy có người lén lút rời đi. Nếu có chuyện gì bất trắc thì lập tức xử lý.”
__
Cùng lúc đó, ở một phòng bệnh khác trên cùng tầng.
Lâm Vũ Thi nhìn mẹ mình – Hàn Vạn Cầm mang đến một đống túi lớn túi nhỏ, sắc mặt lại vô cùng nặng nề.
Toàn là đồ bổ, thuốc bổ... đến mức cô ăn muốn ói ra luôn rồi!
“Mẹ, mẹ còn mang mấy thứ này tới làm gì nữa? Con có cần ăn hay không mẹ còn không biết à? Sao mẹ cứ bắt con ăn hoài vậy?”
Cô đúng là phải định kỳ rút máu thật nhưng trên thực tế cơ thể cô đâu có yếu đến vậy. Cô làm như thế thường xuyên chính là để rút máu đến khi Mục Noãn Noãn chết dần chết mòn mà thôi.
Hàn Vạn Cầm nhìn cô có phần bất đắc dĩ:
“Mẹ biết chứ, nhưng con ở bệnh viện cũng phải làm ra vẻ một chút chứ, đến lúc khiến Phó Cận Sâm nghi ngờ thì sao?”
Lâm Vũ Thi: “…”
Cô cắn môi, không muốn nói gì thêm.
Điện thoại bỗng rung lên hai cái, cô bấm mở.
Sau khi nhìn thấy mấy bức ảnh, đôi mắt cô bỗng sáng rực:
“Hừ, tôi thấy Mục Noãn Noãn đúng là muốn chết. Có lẽ kế hoạch của tôi nên sửa lại một chút rồi.”
Hàn Vạn Cầm nghi hoặc hỏi:
“Con đang nói gì vậy?”
Lâm Vũ Thi đưa điện thoại qua, Hàn Vạn Cầm nhận lấy, có chút bất ngờ.
Trong ảnh là Mục Noãn Noãn, Hàng Lăng Dương và một người quản lý khác, Lý Thân.
“Người đàn ông ốm yếu này là ai vậy?”
Lâm Vũ Thi nghịch nghịch ngón tay, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Không phải Phó Cận Sâm là được. Như vậy thì càng hay, có thể đẩy nhanh chuyện ly hôn của họ. Trước đây con luôn nghĩ chỉ cần rút máu của Mục Noãn Noãn cho đến chết là xong nhưng cách đó quá lâu, bây giờ cô ta vẫn còn sống nhăn sống nhó.”
Hàn Vạn Cầm cũng tỏ vẻ tán thành, gật đầu:
“Đúng đó, nếu bọn họ ly hôn rồi thì con cũng không cần giả vờ khổ sở như vậy nữa. Bây giờ phải để cho cậu ta hoàn toàn chán ghét người phụ nữ đó mới được. Cậu ta ngày nào cũng tới thăm con, tính ra thời điểm cũng không sai biệt lắm, vậy thì…”
Nói đến đây, Hàn Vạn Cầm dừng lại một chút.
Lâm Vũ Thi nhìn theo ánh mắt bà, thấy dưới đất xếp ngay ngắn một hàng dài đồ bổ, lập tức nhức đầu:
“Vậy mẹ mở một hộp nữa đi, con uống chút xíu thôi.”
“Vẫn là con hiểu chuyện. Yên tâm đi, mấy thứ này uống không hại đâu, còn tốt hơn thuốc bắc nhiều.”
Vừa nói, Hàn Vạn Cầm vừa mở hộp cho cô.
Hộp vừa mở ra, cô mới uống được một ngụm thì...
Cộc cộc...
Cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Đôi mắt Lâm Vũ Thi sáng bừng:
“Mẹ, mau ra mở cửa, là anh Cận Sâm tới đó!”
Cùng lúc, cô còn chỉnh lại thần sắc và tư thế của mình cho thật tao nhã.
Hàn Vạn Cầm lập tức ra mở cửa:
“Phó thiếu, ngài đến rồi.”
“Ừ.”
Chỉ thấy Phó Cận Sâm mặc tây trang thẳng thớm, sải bước bước vào từ ngoài cửa. Ánh mắt anh nhìn về phía giường bệnh, thấy Lâm Vũ Thi với gương mặt tái nhợt đang yếu ớt muốn ngồi dậy.
Anh lập tức bước tới đỡ cô:
“Đừng cử động lung tung.”
Lâm Vũ Thi mỉm cười dịu dàng với anh, cố gắng chống đỡ ngồi dậy, Phó Cận Sâm đành phải đỡ cô dựa vào đầu giường:
“Anh Cận Sâm, em không sao đâu, công việc của anh bận như vậy, thật sự không cần ngày nào cũng đến thăm em đâu, em sợ làm vậy ảnh hưởng đến sức khỏe của anh.”
“Tiện đường thôi.”
Phó Cận Sâm ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đôi môi mỏng khẽ mở:
“Hôm nay thấy thế nào rồi?”
“Em vẫn ổn mà. Anh Cận Sâm, anh thật sự không cần lo cho em, anh nên quan tâm đến Noãn Noãn một chút thì hơn. Vừa rồi mẹ em ra ngoài thấy Noãn Noãn đi gặp một người đàn ông khác. Gần đây hai người cãi nhau dữ quá, em có hơi lo cho Noãn Noãn… liệu cô ấy có cố tình gặp người khác để chọc giận anh không?”
Chỉ trong khoảnh khắc, không khí trong phòng bệnh lập tức trở lên lạnh lẽo.
“Chú ý động thái truyền thông một chút, tôi vừa thấy có người lén lút rời đi. Nếu có chuyện gì bất trắc thì lập tức xử lý.”
__
Cùng lúc đó, ở một phòng bệnh khác trên cùng tầng.
Lâm Vũ Thi nhìn mẹ mình – Hàn Vạn Cầm mang đến một đống túi lớn túi nhỏ, sắc mặt lại vô cùng nặng nề.
Toàn là đồ bổ, thuốc bổ... đến mức cô ăn muốn ói ra luôn rồi!
“Mẹ, mẹ còn mang mấy thứ này tới làm gì nữa? Con có cần ăn hay không mẹ còn không biết à? Sao mẹ cứ bắt con ăn hoài vậy?”
Cô đúng là phải định kỳ rút máu thật nhưng trên thực tế cơ thể cô đâu có yếu đến vậy. Cô làm như thế thường xuyên chính là để rút máu đến khi Mục Noãn Noãn chết dần chết mòn mà thôi.
Hàn Vạn Cầm nhìn cô có phần bất đắc dĩ:
“Mẹ biết chứ, nhưng con ở bệnh viện cũng phải làm ra vẻ một chút chứ, đến lúc khiến Phó Cận Sâm nghi ngờ thì sao?”
Cô cắn môi, không muốn nói gì thêm.
Điện thoại bỗng rung lên hai cái, cô bấm mở.
Sau khi nhìn thấy mấy bức ảnh, đôi mắt cô bỗng sáng rực:
“Hừ, tôi thấy Mục Noãn Noãn đúng là muốn chết. Có lẽ kế hoạch của tôi nên sửa lại một chút rồi.”
Hàn Vạn Cầm nghi hoặc hỏi:
“Con đang nói gì vậy?”
Lâm Vũ Thi đưa điện thoại qua, Hàn Vạn Cầm nhận lấy, có chút bất ngờ.
Trong ảnh là Mục Noãn Noãn, Hàng Lăng Dương và một người quản lý khác, Lý Thân.
“Người đàn ông ốm yếu này là ai vậy?”
Lâm Vũ Thi nghịch nghịch ngón tay, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Không phải Phó Cận Sâm là được. Như vậy thì càng hay, có thể đẩy nhanh chuyện ly hôn của họ. Trước đây con luôn nghĩ chỉ cần rút máu của Mục Noãn Noãn cho đến chết là xong nhưng cách đó quá lâu, bây giờ cô ta vẫn còn sống nhăn sống nhó.”
“Đúng đó, nếu bọn họ ly hôn rồi thì con cũng không cần giả vờ khổ sở như vậy nữa. Bây giờ phải để cho cậu ta hoàn toàn chán ghét người phụ nữ đó mới được. Cậu ta ngày nào cũng tới thăm con, tính ra thời điểm cũng không sai biệt lắm, vậy thì…”
Nói đến đây, Hàn Vạn Cầm dừng lại một chút.
Lâm Vũ Thi nhìn theo ánh mắt bà, thấy dưới đất xếp ngay ngắn một hàng dài đồ bổ, lập tức nhức đầu:
“Vậy mẹ mở một hộp nữa đi, con uống chút xíu thôi.”
“Vẫn là con hiểu chuyện. Yên tâm đi, mấy thứ này uống không hại đâu, còn tốt hơn thuốc bắc nhiều.”
Vừa nói, Hàn Vạn Cầm vừa mở hộp cho cô.
Hộp vừa mở ra, cô mới uống được một ngụm thì...
Cộc cộc...
Cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Đôi mắt Lâm Vũ Thi sáng bừng:
Cùng lúc, cô còn chỉnh lại thần sắc và tư thế của mình cho thật tao nhã.
Hàn Vạn Cầm lập tức ra mở cửa:
“Phó thiếu, ngài đến rồi.”
“Ừ.”
Chỉ thấy Phó Cận Sâm mặc tây trang thẳng thớm, sải bước bước vào từ ngoài cửa. Ánh mắt anh nhìn về phía giường bệnh, thấy Lâm Vũ Thi với gương mặt tái nhợt đang yếu ớt muốn ngồi dậy.
Anh lập tức bước tới đỡ cô:
“Đừng cử động lung tung.”
Lâm Vũ Thi mỉm cười dịu dàng với anh, cố gắng chống đỡ ngồi dậy, Phó Cận Sâm đành phải đỡ cô dựa vào đầu giường:
“Anh Cận Sâm, em không sao đâu, công việc của anh bận như vậy, thật sự không cần ngày nào cũng đến thăm em đâu, em sợ làm vậy ảnh hưởng đến sức khỏe của anh.”
“Tiện đường thôi.”
Phó Cận Sâm ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đôi môi mỏng khẽ mở:
“Hôm nay thấy thế nào rồi?”
“Em vẫn ổn mà. Anh Cận Sâm, anh thật sự không cần lo cho em, anh nên quan tâm đến Noãn Noãn một chút thì hơn. Vừa rồi mẹ em ra ngoài thấy Noãn Noãn đi gặp một người đàn ông khác. Gần đây hai người cãi nhau dữ quá, em có hơi lo cho Noãn Noãn… liệu cô ấy có cố tình gặp người khác để chọc giận anh không?”
Chỉ trong khoảnh khắc, không khí trong phòng bệnh lập tức trở lên lạnh lẽo.
7
0
1 tháng trước
17 giây trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
