TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13: Có thể nghiêm túc một chút được không?

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến Mục Noãn Noãn bừng tỉnh.

Cô lấy điện thoại ra và bắt máy.

Giọng nói cung kính của Chu Hiểu Khiết vang lên bên tai:

“Mục tổng, bên Hoa Hạ Y Mỹ tôi đã sắp xếp xong rồi, chị cứ để Lý Thâm trực tiếp đưa Hằng Lăng Dương đến đó làm thủ tục nhập viện là được.”

Mục Noãn Noãn đáp lại rồi cúp máy, quay sang nói với Lý Thâm:

“Chút nữa tôi sẽ sắp xếp người đưa hai người đến Hoa Hạ Y Mỹ…”

Nhưng cô còn chưa nói hết câu, Hằng Lăng Dương đã không vui, lớn tiếng phản đối:

“Sao lại thế được?!”

“Anh không đi đâu! Hoa Hạ Y Mỹ ở tận vùng ngoại ô! Từ đây đến đó mất cả mấy tiếng đồng hồ!! Nơi hẻo lánh như vậy, em định cho anh đi tù à? Đến đó rồi thì càng không thể gặp mặt, Noãn Noãn, sao em lại nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”

Nói đến cuối, Hằng Lăng Dương càng nói càng uất ức, môi mím lại tỏ vẻ tủi thân.

Lý Thâm thấy vậy, hơi thở nặng nề, sắc mặt cũng trầm xuống:

“Cậu không đi thì mặt cậu phải làm sao? Bây giờ không phải lúc để cậu giở tính trẻ con!”

Hằng Lăng Dương liếc nhìn Mục Noãn Noãn, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Không đi là không đi! Tôi không đến cái chỗ quỷ quái ấy đâu!”

Lý Thâm: “…” Anh ta bất lực nhìn Mục Noãn Noãn, chuyện Hằng Lăng Dương đã quyết thì thật sự bó tay.

Mục Noãn Noãn cau mày nhìn anh, trầm giọng hỏi:

“Anh không cần cái mặt này nữa à?”

“Nếu em không muốn anh giữ lại thì anh bỏ cũng được, dù sao anh cũng không đến cái chỗ đó đâu, Noãn Noãn, em thật sự nỡ sao???”

Mục Noãn Noãn giật giật khóe miệng: “Em thì có gì mà không nỡ?”

Hằng Lăng Dương: “!!!”

Khuôn mặt điển trai đầy vẻ không cam lòng:

“Anh không tin! Rõ ràng em là người yêu anh nhất mà!”

Mục Noãn Noãn hơi đau đầu, lập tức nói:

“Được rồi, anh không muốn đi thì em gọi bác sĩ đến đây, ở đây chắc không vấn đề gì chứ?”

Lý Thâm dù bất đắc dĩ, nhưng thấy vậy cũng đành chấp nhận, cảm thấy đây là phương án thỏa hiệp tốt nhất.

Nhưng…

Ngay giây sau đã nghe thấy giọng nói không do dự chút nào của Hằng Lăng Dương:

“Không được! Anh đang bị thương nặng, lại còn là người của công chúng, một hai ngày thì không sao nhưng điều trị kéo dài cả mấy tháng, sao có thể ở lại đây chứ? Anh muốn về nhà điều dưỡng.”

Mục Noãn Noãn bất lực: “Được, theo ý anh.”

Cô liếc nhìn Lý Thâm:

“Chuyện anh ta về nhà thì anh sắp xếp đi, nghe theo anh ta cũng được, nhưng nhớ chuẩn bị đầy đủ thiết bị, đừng để xảy ra thêm chuyện gì.”

Lý Thâm lập tức gật đầu: “Vâng, Mục tổng.”

Hằng Lăng Dương ngay lập tức hài lòng, cười cợt chỉ vào đôi môi mỏng của mình:

“Noãn Noãn, em phải động viên anh chút chứ, quá trình điều trị sắp tới dài đằng đẵng mà còn đau nữa…”

Mục Noãn Noãn lập tức cau mày, giận dữ trừng anh:

“Lúc nào rồi còn không thể nghiêm túc một chút sao?”

Cô biết anh đang đùa, nhưng lúc này là lúc nào chứ?

Một nửa khuôn mặt đã bị hủy hoại, nếu không điều trị tốt thì sự nghiệp diễn xuất mất đi cũng không sao, dù sao nhà anh cũng giàu nhưng nếu hủy dung thì đó là chuyện cả đời!!

Hằng Lăng Dương cong môi cười, hoàn toàn không coi vết thương ra gì:

“Vậy chẳng lẽ anh phải mặt ủ mày chau, học theo Lâm Đại Ngọc suốt ngày rơi lệ khóc lóc chắc?”

Mục Noãn Noãn: “…”

Cô chẳng buồn nói thêm, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, người bên ngoài cũng nhanh chóng né sang một bên.

Mục Noãn Noãn mở cửa liền thấy một bóng đen vội vàng rẽ ngoặt, cô hơi nhíu mày, phóng viên?

7

0

1 tháng trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.