TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại

Nhưng vừa dứt lời, Mục Noãn Noãn đã nhận ra người đàn ông phía trước đã dừng lại và quay đầu nhìn cô, gương mặt trầm lặng kia… đã nói lên tất cả.

Ánh mắt cô khẽ lay động, có chút áy náy nói:

“Xin lỗi, bên tôi có việc gấp cần xử lý, lần sau chúng ta sẽ lấy giấy. Lần này là tôi thất hứa, tôi nợ anh một lần!”

Ngay khi cô dứt khoát xoay người bước đi, ánh mắt Phó Cận Sâm liền lạnh đến cực điểm, anh lập tức vươn tay giữ chặt cổ tay cô, ép cô dừng lại.

Ngón tay anh rất lạnh, khiến Mục Noãn Noãn khẽ cau mày, nhìn anh nghiêm túc:

“Tôi thực sự có việc gấp, không thể trì hoãn được.”

Ánh mắt Phó Cận Sâm lạnh băng nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp từng chữ một:

“Mục Noãn Noãn, trò ‘lạt mềm buộc chặt’ này thú vị lắm sao?”

Mục Noãn Noãn bắt đầu thấy bực bội:

“Đến mức này rồi mà anh còn nghĩ tôi đang ‘lạt mềm buộc chặt’ sao? Vào trong còn phải xếp hàng chờ rất lâu. Mà nghệ sĩ trụ cột dưới quyền tôi vừa bị thương ở mặt rất nặng, tôi phải đến xem xét ngay để xử lý kịp thời.”

Nếu gương mặt diễn viên đó bị hủy, công ty của cô sẽ thiệt hại doanh thu không nhỏ.

Phó Cận Sâm lập tức bật cười lạnh:

“Tôi không có thời gian chơi trò kéo dài với cô, hôm nay phải ly hôn.”

Anh vẫn cứng đầu giữ chặt tay cô, không chịu buông, dường như là vì cô đang định đến gặp một người đàn ông khác.

Mục Noãn Noãn càng thêm khó hiểu nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt:

“Anh cũng là người làm kinh doanh, càng phải hiểu rõ giá trị của anh ấy. Phó Cận Sâm, hôm nay là tôi nợ anh một lần, thật sự không có thời gian dây dưa. Tôi phải đi xử lý việc trước, khi nào rảnh chúng ta quay lại.”

Lần này, Mục Noãn Noãn không hề quan tâm đến phản ứng của anh, rút mạnh tay ra, bước đi không hề do dự.

“Mục Noãn Noãn!!”

Giọng nam tức giận vang lên phía sau nhưng cô không hề quay đầu lại.

__

Một tiếng sau.

Bệnh viện Trung tâm.

Mục Noãn Noãn vội vã chạy đến phòng bệnh, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng gắt gỏng của Hàng Lăng Dương bên trong:

“Đã mấy giờ rồi, sao Noãn Noãn còn chưa đến? Có phải mấy người sau lưng lại nói gì với cô ấy, khiến cô ấy không chịu đến không hả?!”

Quản lý Lý Thân lập tức rầu rĩ đáp:

“Tổ tông ơi, tôi nào dám! Đang giờ cao điểm tắc đường mà, Mục tổng chắc sắp đến rồi.”

“Cốc cốc.”

“Noãn Noãn đến rồi à?” Giọng Lăng Dương lập tức hưng phấn:

“Noãn Noãn! Noãn Noãn tới rồi! Mau mở cửa cho Noãn Noãn vào!”

Mục Noãn Noãn tự tay đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền thấy người đàn ông đang tựa đầu vào giường bệnh. Nửa khuôn mặt anh ta quấn đầy băng gạc, đôi mắt đen lạnh lùng vừa nãy giờ lại trở lên tội nghiệp đáng thương.

Dù mặc đồ bệnh nhân nhưng vóc dáng hoàn hảo của anh vẫn không hề bị che lấp.

“Noãn Noãn, cuối cùng em cũng chịu đến thăm anh rồi! Chẳng lẽ chỉ khi nào anh bị thương em mới chịu đến nhìn anh một cái sao? Aiya… mặt anh đau quá, đau lắm…”

Mục Noãn Noãn bước nhanh bằng đôi giày cao gót, không thèm để ý đến lời anh mà chỉ chăm chú nhìn gương mặt bị thương của anh.

Quản lý Lý Thân đứng bên cạnh cũng không phản ứng gì, từ lâu anh ta đã quen với “hai bộ mặt” của Hàng Lăng Dương. Anh ta lập tức cung kính chào:

“Mục tổng.”

Noãn Noãn khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn vị bác sĩ vẫn đang đứng im lặng:

“Bác sĩ Cao, tình hình của anh ấy thế nào?”

Cao Hằng – bác sĩ riêng của Hàng Lăng Dương, cũng là lý do vì sao Hàng Lăng Dương chẳng hề ngại ngùng để lộ bộ mặt thật của mình.

Cao Hằng lập tức nghiêm giọng:

“Mục tổng, tình trạng của Hàng thiếu lần này khá nghiêm trọng. Hiện tại tôi chỉ có thể sơ cứu để vết thương không xấu đi, còn việc phục hồi thẩm mỹ thì cần tìm chuyên gia giỏi hơn.”

Mục Noãn Noãn cau mày:

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

7

0

1 tháng trước

21 giây trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.