TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 69
Chương 69

Nhỏ giọng gọi: "Mẹ ơi… mẹ ơi…"

Hốc mắt Lê Thư An nóng lên, cô ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, nhìn con bằng ánh mắt chan chứa yêu thương: “Bảo bối, gọi mẹ thêm một lần nữa được không?"

Dù khoảng cách giữa hai mẹ con ngày càng gần, nhưng con bé vẫn chưa một lần gọi cô tiếng "mẹ" nào.

Cô biết con gái mình đã chịu tổn thương quá nhiều, vết thương lòng cần thời gian để chữa lành.

Cô từng nghĩ, có lẽ sẽ mất vài tháng, vài năm… nhưng không ngờ, chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, con bé đã…

Cô bé ngửa khuôn mặt đẫm nước mắt, nhào vào vòng tay cô, giọng nghẹn ngào, vùi vào cổ cô mà gọi: "Mẹ ơi…"

"Ừ, mẹ đây."

Tim Lê Thư An mềm nhũn, nước mắt rơi không thể kiểm soát.

Hai tiếng "mẹ ơi" này đã bắc qua hai kiếp người.

Cuối cùng, cô cũng chờ được đến ngày này.

"Mẹ ơi!"

"Bảo bối, mẹ đây."

Cô bé vừa khóc vừa nức nở: "Mẹ ơi mẹ đừng ly hôn… Con chỉ cần biết mẹ không bỏ rơi con là đủ rồi… Con đã lớn rồi, có thể tự sống một mình… Mẹ đừng ly hôn vì con…"

Lê Thư An siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy trong lòng mình, cô có thể cảm nhận được con bé đang thực sự sợ hãi.

Sợ rằng nếu Lê Thư An ly hôn, một mình cô sẽ không thể nuôi sống bản thân.

"Bảo bối, con nhớ những gì mẹ vừa nói không? Mẹ ly hôn với anh ta, là vì anh ta không xứng đáng để mẹ dựa dẫm cả đời. Không phải do anh ta không cần mẹ, mà là mẹ không cần anh ta nữa…"

Tiếng khóc của cô bé nhỏ dần, dường như đang cố lắng nghe kỹ những gì Lê Thư An nói.

Lê Thư An nhẹ nhàng đẩy con bé ra, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo còn vương nước mắt, mỉm cười: "Mẹ sẽ không bao giờ rời xa bảo bối nữa. Người đàn ông đó không yêu mẹ, vậy mẹ không cần anh ta. Nhưng bảo bối có cần mẹ không?"

"…Con cần!"

Cô bé không chút do dự, giọng nói nghẹn ngào nhưng chắc chắn: "Con cần mẹ!"

"Được, vậy chúng ta nói rõ rồi nhé."

Lê Thư An nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Sau này chỉ có hai mẹ con mình thôi. Mẹ sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, còn con chỉ cần lớn lên thật vui vẻ, được không?"

Cô bé lắc đầu: “Kiếm tiền rất vất vả… Con sẽ kiếm tiền cùng mẹ. Con rất giỏi làm việc, một ngày chỉ ăn một bữa cũng có thể sống…"

Trái tim Lê Thư An đau đến nghẹt thở.

Nghe con nói xong, cô liền vội vàng chuyển đề tài: "Bảo bối, chúng ta đổi tên được không?"

Cô bé sững sờ, đôi mắt to vừa được nước mắt rửa sạch, long lanh nhìn cô.

"Con không theo họ Từ, cũng không theo họ Lê của mẹ. Mà theo họ Lý của cụ cố con, tên là Lý Vân Hỷ… Hai chữ này xuất phát từ Kinh Thi: “Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỷ”, nghĩa là mẹ rất vui mừng khi con quay trở về bên mẹ, rất vui mừng."

11

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.