0 chữ
Chương 70
Chương 70
"Vân Hỷ… rất vui mừng…"
Cô bé khẽ lặp lại, rồi nói: "Con cũng rất vui khi có thể trở về bên mẹ. Con thích cái tên này."
"Được rồi, vậy sau này con là Lý Vân Hỷ."
Đôi mắt cô bé sáng rực, hạnh phúc gật đầu.
Lê Thư An thở dài nhẹ nhõm, đặt tay lên gáy con bé, ôm chặt vào lòng. Giây phút này, cô mới thực sự cảm nhận được rằng, con gái cô, cuối cùng cũng đã trở về bên cô rồi.
Trên đường về, Lê Thư An nắm tay con gái, hỏi: "Loại người như Từ Cảnh Xuyên, con còn muốn có người bố như thế không?"
Lý Vân Hỷ lắc đầu.
"Ông ta không cần mẹ, cũng không cần con. Vậy con cũng không cần ông ta."
Lê Thư An khẽ đáp: "Được, vậy sau này dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải nhớ rõ hôm nay anh ta đã làm những gì. Đừng đưa ra quyết định sai lầm."
Cô bé còn nhỏ, có thể chưa hiểu hết, nhưng ánh mắt vẫn kiên định gật đầu.
Lê Thư An xoa đầu con: "Chờ giải quyết xong chuyện của nhà họ Từ, mẹ sẽ đưa con về quê một chuyến. Chúng ta sẽ gặp cụ cố và cụ bà, để con chính thức nhận tổ quy tông."
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Sáng hôm sau, Lê Thư An nhờ Khổng Như Anh đến giúp cô trông con, còn cô đến nhà họ Từ để giải quyết thủ tục ly hôn.
"A Lê, cậu nhất định phải ly hôn sao?"
Khổng Như Anh nhìn cô đầy lo lắng: “Vân Hỷ cũng lớn rồi, cậu cố gắng thêm vài năm nữa đi… Mẹ tớ nói, ai cũng sống như vậy thôi. Một mình cậu nuôi con, chi tiêu sinh hoạt đều cần tiền, sẽ rất khổ đấy."
"Tiểu Anh, cậu nhớ những gì tớ từng nói không? Hai chúng ta… đều rất giỏi kiếm tiền, có thể kiếm rất nhiều tiền."
Lê Thư An trấn an cô bằng một nụ cười: “Đừng lo, tớ chưa bao giờ đánh một trận mà không chuẩn bị trước, cũng sẽ không để các cậu chịu khổ vì tớ. Hãy cho tớ chút thời gian, để tớ giải quyết hết những chuyện phiền phức trước, được không?"
Nỗi lo lắng của Khổng Như Anh là thật, nhưng càng khiến cô căm phẫn hơn là hệ thống đang thao túng tâm lý của Khổng Như Anh, lợi dụng cô ấy để gây áp lực lên Lê Thư An.
Lê Thư An khẽ cười, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt.
Đến nhà họ Từ, cô phát hiện hiếm hoi lắm mới thấy Từ Cảnh Xuyên ở đó, dường như đã chờ cô từ lâu.
Vừa thấy cô, anh ta liền lạnh mặt, chất vấn: "Cô nhất định phải dồn ép đến cùng sao?"
Lê Thư An nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại đầy sự châm chọc: "Đúng vậy."
"Cô!"
Từ Cảnh Xuyên giận đến mức suýt lên cơn đau tim: “Lê Thư An, rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu buông tha cho Tiểu Kiều?"
"…Vì cô ta mà cái gì anh cũng dám làm?"
Lê Thư An làm ra vẻ suy tư, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Cô bé khẽ lặp lại, rồi nói: "Con cũng rất vui khi có thể trở về bên mẹ. Con thích cái tên này."
"Được rồi, vậy sau này con là Lý Vân Hỷ."
Đôi mắt cô bé sáng rực, hạnh phúc gật đầu.
Lê Thư An thở dài nhẹ nhõm, đặt tay lên gáy con bé, ôm chặt vào lòng. Giây phút này, cô mới thực sự cảm nhận được rằng, con gái cô, cuối cùng cũng đã trở về bên cô rồi.
Trên đường về, Lê Thư An nắm tay con gái, hỏi: "Loại người như Từ Cảnh Xuyên, con còn muốn có người bố như thế không?"
Lý Vân Hỷ lắc đầu.
"Ông ta không cần mẹ, cũng không cần con. Vậy con cũng không cần ông ta."
Lê Thư An khẽ đáp: "Được, vậy sau này dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải nhớ rõ hôm nay anh ta đã làm những gì. Đừng đưa ra quyết định sai lầm."
Cô bé còn nhỏ, có thể chưa hiểu hết, nhưng ánh mắt vẫn kiên định gật đầu.
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Sáng hôm sau, Lê Thư An nhờ Khổng Như Anh đến giúp cô trông con, còn cô đến nhà họ Từ để giải quyết thủ tục ly hôn.
"A Lê, cậu nhất định phải ly hôn sao?"
Khổng Như Anh nhìn cô đầy lo lắng: “Vân Hỷ cũng lớn rồi, cậu cố gắng thêm vài năm nữa đi… Mẹ tớ nói, ai cũng sống như vậy thôi. Một mình cậu nuôi con, chi tiêu sinh hoạt đều cần tiền, sẽ rất khổ đấy."
"Tiểu Anh, cậu nhớ những gì tớ từng nói không? Hai chúng ta… đều rất giỏi kiếm tiền, có thể kiếm rất nhiều tiền."
Lê Thư An trấn an cô bằng một nụ cười: “Đừng lo, tớ chưa bao giờ đánh một trận mà không chuẩn bị trước, cũng sẽ không để các cậu chịu khổ vì tớ. Hãy cho tớ chút thời gian, để tớ giải quyết hết những chuyện phiền phức trước, được không?"
Lê Thư An khẽ cười, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt.
Đến nhà họ Từ, cô phát hiện hiếm hoi lắm mới thấy Từ Cảnh Xuyên ở đó, dường như đã chờ cô từ lâu.
Vừa thấy cô, anh ta liền lạnh mặt, chất vấn: "Cô nhất định phải dồn ép đến cùng sao?"
Lê Thư An nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại đầy sự châm chọc: "Đúng vậy."
"Cô!"
Từ Cảnh Xuyên giận đến mức suýt lên cơn đau tim: “Lê Thư An, rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu buông tha cho Tiểu Kiều?"
"…Vì cô ta mà cái gì anh cũng dám làm?"
Lê Thư An làm ra vẻ suy tư, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
13
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
