TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 68
Chương 68

"Từ Cảnh Xuyên, như anh mong muốn, chuẩn bị giấy tờ đi. Ngày mai tôi đến nhà họ Từ lấy đồ, tiện thể làm thủ tục ly…"

Chữ "hôn" còn chưa kịp thốt ra, cô bỗng cảm nhận được vạt áo mình bị ai đó kéo nhẹ.

Cúi đầu nhìn xuống, cô thấy đôi mắt con gái đỏ hoe, giọng nhỏ nhẹ nói: "Cô đừng cãi nhau với người ấy. Con không sao đâu, đừng ly hôn vì con… Nếu ly hôn rồi, mang theo con là gánh nặng, sẽ không ai cần cô đâu."

Lời nói ấy khiến cổ họng Lê Thư An nghẹn lại, không thể thốt lên câu nào.

Cô đau lòng.

Đau lòng vì con gái lại nghĩ bản thân là gánh nặng.

Đau lòng vì trong mắt con bé, phụ nữ ngoài việc kết hôn dường như không còn con đường nào khác.

Từ Yến Phi từ nhỏ đã biết mình là viên ngọc quý trong tay gia đình, được mọi người yêu thương, cưng chiều.

Còn con gái cô, lại nghĩ rằng mình chỉ là một gánh nặng vướng bận.

Lê Thư An buông bàn tay đang siết chặt sợi dây điện thoại, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của con bé: “Lát nữa mẹ sẽ giải thích cho con. Mẹ muốn ly hôn, không chỉ vì con…"

"Lê Thư An, cô đang nói chuyện với ai đấy?"

Đầu dây bên kia, Từ Cảnh Xuyên đột nhiên hỏi, sau đó như chợt hiểu ra điều gì, giọng anh ta chùng xuống: "Là đứa trẻ bị tráo đổi năm đó đúng không? Là con bé đó chứ gì? Lê Thư An, chỉ cần cô tha cho Tiểu Kiều, tôi có thể nhận con bé, có thể để nó vào hộ khẩu nhà họ Từ, nói với bên ngoài là cô đã sinh đôi…"

Trong mắt anh ta, việc đồng ý cho con bé nhận tổ quy tông đã là một sự nhượng bộ lớn lao, là cúi đầu hạ mình cầu xin.

Thế nhưng, anh ta đợi mãi vẫn không nhận được hồi đáp từ Lê Thư An.

Không ai trả lời, anh ta tự nghĩ tự tức giận, thẹn quá hóa giận, giọng gằn lên đầy hăm dọa: "Lê Thư An, cô đừng có mà không biết điều! Nếu cô dám không đồng ý, tôi thề đến lúc đó dù cô có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng không để con bé nhập hộ khẩu nhà họ Từ! Đến lúc đó nó sẽ mãi mãi là một đứa trẻ không danh phận, sống trong bóng tối cả đời, cô chịu nổi không?"

Lê Thư An cười vì tức giận.

"Từ Cảnh Xuyên, họ Từ của các người, tôi và con gái tôi không thèm! Cứ để lại cho cái đứa ăn cháo đá bát nhà anh đi!"

Thấy Lê Thư An mềm không được, cứng cũng không xong, Từ Cảnh Xuyên vừa xấu hổ, vừa giận dữ, vừa bất lực: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

"Tôi muốn thế nào?"

Lê Thư An bật cười lạnh lẽo, đáy mắt như phủ một lớp băng sương: “Tôi muốn Dương Kiều phải ngồi tù đến rục xương!"

Dứt lời, cô không cho đối phương cơ hội nói thêm, lập tức cúp máy.

Cúi xuống nhìn con gái, phát hiện cô bé đang ôm chặt chân cô, nước mắt giàn giụa.

12

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.