0 chữ
Chương 67
Chương 67
"Những lời này, đội trưởng Lý tin không?"
Lê Thư An cười lạnh: “Tôi, một chữ cũng không tin."
Đội trưởng Lý thở dài, anh ta cũng cảm thấy lời khai này quá sức nực cười.
"Hiểu ý cô rồi. Vậy còn Từ Cảnh Xuyên… cô có cân nhắc hòa giải không?"
"Tôi không hòa giải."
Không chút do dự, Lê Thư An cất giọng kiên quyết: “Làm sai thì phải trả giá, đây là đạo lý ngay cả trẻ con cũng hiểu. Dựa vào đâu mà bọn họ nghĩ chỉ cần nhận lỗi, đổi vài câu lời khai là có thể che đậy mọi chuyện?"
"Được, tôi biết rồi. Cô cứ yên tâm, tôi..."
Đội trưởng Lý chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia vang lên tiếng giành giật điện thoại, kèm theo âm thanh lạo xạo khó chịu.
Lê Thư An cau mày, định cúp máy thì bỗng nhiên, giọng chửi bới giận dữ của Từ Cảnh Xuyên truyền đến.
"Người cũng đã tìm về rồi, Lê Thư An, tại sao cô còn bám riết lấy Tiểu Kiều không buông? Cô nghĩ con gái cô thảm sao? Tiểu Kiều và Yến Phi không thảm chắc? Mẹ con họ gặp nhau mỗi ngày, nhưng con gái thì ở ngay trước mắt mà không thể nhận lại, còn phải trơ mắt nhìn con bé và người đàn ông mình yêu đối xử tốt với người phụ nữ khác!"
"Từ Cảnh Xuyên, cậu đang làm gì đấy? Mau đưa điện thoại lại đây!" Giọng đội trưởng Lý quát lên đầy nghiêm khắc.
Nhưng Từ Cảnh Xuyên chẳng thèm để ý, chỉ ngày càng tức giận, gào lên qua điện thoại:
"Lê Thư An, cô đừng có được nước lấn tới! Tôi nói chuyện này đến đây là chấm dứt, cô nghe rõ chưa?"
"Từ Cảnh Xuyên, anh có thực sự biết con gái tôi đã phải chịu những gì ở nhà họ Vương không?"
Lê Thư An siết chặt dây điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch vì lực quá mạnh: “Tôi có thể chấp nhận việc anh không yêu tôi, không trân trọng tôi, thậm chí lợi dụng tôi. Nhưng anh biết rõ Dương Kiều đã làm gì vậy mà vẫn lựa chọn bao che, để con gái tôi suýt nữa bị nhà họ Vương và Dương Kiều hành hạ đến chết. Chuyện này, cả đời này, thậm chí cả kiếp sau tôi cũng sẽ không tha thứ!"
Nói rồi, cô hít sâu một hơi, cầm điện thoại gào lên: "Hai kẻ cặn bã khốn kiếp các người, cút càng xa tôi càng tốt!"
Lời này khiến Từ Cảnh Xuyên hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh ta gào lên với âm lượng còn lớn hơn cả Lê Thư An: "Có giỏi thì cả đời này đừng về nhà họ Từ! Tôi nói cho cô biết, nếu cô không đồng ý chuyện này, tôi sẽ ly hôn với cô!"
Ly hôn à…
"Trùng hợp thật, từ ngày rời khỏi nhà họ Từ, tôi chưa từng có ý định quay lại."
Từ Cảnh Xuyên tức đến phát điên, trong khi Lê Thư An lại dần bình tĩnh hơn.
Tức giận không giải quyết được lũ cặn bã, chỉ khi bình tĩnh, cô mới có thể suy nghĩ sáng suốt để hành động.
Lê Thư An cười lạnh: “Tôi, một chữ cũng không tin."
Đội trưởng Lý thở dài, anh ta cũng cảm thấy lời khai này quá sức nực cười.
"Hiểu ý cô rồi. Vậy còn Từ Cảnh Xuyên… cô có cân nhắc hòa giải không?"
"Tôi không hòa giải."
Không chút do dự, Lê Thư An cất giọng kiên quyết: “Làm sai thì phải trả giá, đây là đạo lý ngay cả trẻ con cũng hiểu. Dựa vào đâu mà bọn họ nghĩ chỉ cần nhận lỗi, đổi vài câu lời khai là có thể che đậy mọi chuyện?"
"Được, tôi biết rồi. Cô cứ yên tâm, tôi..."
Đội trưởng Lý chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia vang lên tiếng giành giật điện thoại, kèm theo âm thanh lạo xạo khó chịu.
Lê Thư An cau mày, định cúp máy thì bỗng nhiên, giọng chửi bới giận dữ của Từ Cảnh Xuyên truyền đến.
"Người cũng đã tìm về rồi, Lê Thư An, tại sao cô còn bám riết lấy Tiểu Kiều không buông? Cô nghĩ con gái cô thảm sao? Tiểu Kiều và Yến Phi không thảm chắc? Mẹ con họ gặp nhau mỗi ngày, nhưng con gái thì ở ngay trước mắt mà không thể nhận lại, còn phải trơ mắt nhìn con bé và người đàn ông mình yêu đối xử tốt với người phụ nữ khác!"
Nhưng Từ Cảnh Xuyên chẳng thèm để ý, chỉ ngày càng tức giận, gào lên qua điện thoại:
"Lê Thư An, cô đừng có được nước lấn tới! Tôi nói chuyện này đến đây là chấm dứt, cô nghe rõ chưa?"
"Từ Cảnh Xuyên, anh có thực sự biết con gái tôi đã phải chịu những gì ở nhà họ Vương không?"
Lê Thư An siết chặt dây điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch vì lực quá mạnh: “Tôi có thể chấp nhận việc anh không yêu tôi, không trân trọng tôi, thậm chí lợi dụng tôi. Nhưng anh biết rõ Dương Kiều đã làm gì vậy mà vẫn lựa chọn bao che, để con gái tôi suýt nữa bị nhà họ Vương và Dương Kiều hành hạ đến chết. Chuyện này, cả đời này, thậm chí cả kiếp sau tôi cũng sẽ không tha thứ!"
Lời này khiến Từ Cảnh Xuyên hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh ta gào lên với âm lượng còn lớn hơn cả Lê Thư An: "Có giỏi thì cả đời này đừng về nhà họ Từ! Tôi nói cho cô biết, nếu cô không đồng ý chuyện này, tôi sẽ ly hôn với cô!"
Ly hôn à…
"Trùng hợp thật, từ ngày rời khỏi nhà họ Từ, tôi chưa từng có ý định quay lại."
Từ Cảnh Xuyên tức đến phát điên, trong khi Lê Thư An lại dần bình tĩnh hơn.
Tức giận không giải quyết được lũ cặn bã, chỉ khi bình tĩnh, cô mới có thể suy nghĩ sáng suốt để hành động.
11
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
