0 chữ
Chương 66
Chương 66
"Như thế này sao?"
"Đúng rồi."
Cô bé dịch sang mép ghế, vươn tay ra: “Con muốn khóc… Cô ôm con được không?"
"Chỉ cần con muốn, mẹ có thể ôm con mãi mãi."
Lê Thư An cay sống mũi, mỉm cười rồi ôm chặt con gái vào lòng, siết cô bé vào vòng tay mình. Cằm cô khẽ chạm lên vai con, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không sao kìm nén được.
Cô bé òa khóc, tiếng khóc đứt quãng, khàn đặc, những tiếng nấc liên tục vang lên, như thể muốn khóc ra tất cả những tủi hờn đã phải chịu đựng suốt bao năm qua.
Lê Thư An vỗ nhẹ lưng con gái, dỗ dành mãi cho đến khi cô bé mệt nhoài, ngủ thϊếp đi trong lòng cô.
Cô bế con đứng dậy.
Nhưng vì ngồi xổm quá lâu, đôi chân đã tê rần, cô suýt nữa ngã nhào xuống đất.
May mà trong lúc nguy cấp, cô xoay người một vòng, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế thái sư.
"Híttt…"
Mông đau thật đấy.
Cả chân cũng như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, phải ngồi một lúc lâu, mãi đến khi trăng lên đến đỉnh đầu, cảm giác tê rần mới dần biến mất.
Lê Thư An ôm con gái về phòng. Khi định đặt cô bé xuống giường, cô phát hiện tay con vẫn đang nắm chặt vạt áo sơ mi của mình.
Cô thử gỡ ra, nhưng kéo hai lần vẫn không rút được. Cô bé cứ theo phản xạ mà rúc vào lòng cô.
Lê Thư An bật cười, dứt khoát ôm con ngủ cùng.
Mấy ngày liên tiếp, hai mẹ con cùng ăn cùng ngủ. Lê Thư An kể cho con nghe về quê hương, về cụ ông cụ bà, kể về những chuyện vui, những kỷ niệm ngốc nghếch thời thơ ấu, kể tất cả những điều có thể khiến cô bé vui vẻ.
Cô bé cảm nhận được sự chân thành của cô, nụ cười trên môi cũng ngày càng nhiều hơn.
Thêm vài ngày nữa trôi qua, cuối cùng, phía đồn cảnh sát cũng có tin tức mới.
Lê Thư An để lại số điện thoại mà môi giới từng đưa cho cô, đội trưởng Lý liền nhờ môi giới nhắn lại, bảo cô gọi lại cho anh ta.
Lê Thư An dắt con gái ra ngoài gọi điện.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đội trưởng Lý nói thẳng vào vấn đề: "Chồng cô, Từ Cảnh Xuyên… muốn gặp cô. anh ta muốn cô nể tình con cái mà tha cho Dương Kiều. Bên phía Dương Kiều đột nhiên thay đổi lời khai, khăng khăng rằng lúc bỏ rơi đứa bé, cô ta đã nghĩ nó… không còn nữa. Cô ta không muốn khiến cô đau lòng, chẳng qua là có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện. Khi biết con gái cô còn sống thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn… Việc đưa tiền chỉ là để mong vợ chồng nhà họ Vương chăm sóc con bé tốt hơn, nào ngờ họ lại hiểu sai ý cô ta. Còn những chuyện ngược đãi, đánh đập đều là do vợ chồng họ Vương tự làm, chẳng liên quan gì đến cô ta cả."
"Đúng rồi."
Cô bé dịch sang mép ghế, vươn tay ra: “Con muốn khóc… Cô ôm con được không?"
"Chỉ cần con muốn, mẹ có thể ôm con mãi mãi."
Lê Thư An cay sống mũi, mỉm cười rồi ôm chặt con gái vào lòng, siết cô bé vào vòng tay mình. Cằm cô khẽ chạm lên vai con, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không sao kìm nén được.
Cô bé òa khóc, tiếng khóc đứt quãng, khàn đặc, những tiếng nấc liên tục vang lên, như thể muốn khóc ra tất cả những tủi hờn đã phải chịu đựng suốt bao năm qua.
Lê Thư An vỗ nhẹ lưng con gái, dỗ dành mãi cho đến khi cô bé mệt nhoài, ngủ thϊếp đi trong lòng cô.
Cô bế con đứng dậy.
Nhưng vì ngồi xổm quá lâu, đôi chân đã tê rần, cô suýt nữa ngã nhào xuống đất.
May mà trong lúc nguy cấp, cô xoay người một vòng, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế thái sư.
Mông đau thật đấy.
Cả chân cũng như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, phải ngồi một lúc lâu, mãi đến khi trăng lên đến đỉnh đầu, cảm giác tê rần mới dần biến mất.
Lê Thư An ôm con gái về phòng. Khi định đặt cô bé xuống giường, cô phát hiện tay con vẫn đang nắm chặt vạt áo sơ mi của mình.
Cô thử gỡ ra, nhưng kéo hai lần vẫn không rút được. Cô bé cứ theo phản xạ mà rúc vào lòng cô.
Lê Thư An bật cười, dứt khoát ôm con ngủ cùng.
Mấy ngày liên tiếp, hai mẹ con cùng ăn cùng ngủ. Lê Thư An kể cho con nghe về quê hương, về cụ ông cụ bà, kể về những chuyện vui, những kỷ niệm ngốc nghếch thời thơ ấu, kể tất cả những điều có thể khiến cô bé vui vẻ.
Cô bé cảm nhận được sự chân thành của cô, nụ cười trên môi cũng ngày càng nhiều hơn.
Thêm vài ngày nữa trôi qua, cuối cùng, phía đồn cảnh sát cũng có tin tức mới.
Lê Thư An dắt con gái ra ngoài gọi điện.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đội trưởng Lý nói thẳng vào vấn đề: "Chồng cô, Từ Cảnh Xuyên… muốn gặp cô. anh ta muốn cô nể tình con cái mà tha cho Dương Kiều. Bên phía Dương Kiều đột nhiên thay đổi lời khai, khăng khăng rằng lúc bỏ rơi đứa bé, cô ta đã nghĩ nó… không còn nữa. Cô ta không muốn khiến cô đau lòng, chẳng qua là có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện. Khi biết con gái cô còn sống thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn… Việc đưa tiền chỉ là để mong vợ chồng nhà họ Vương chăm sóc con bé tốt hơn, nào ngờ họ lại hiểu sai ý cô ta. Còn những chuyện ngược đãi, đánh đập đều là do vợ chồng họ Vương tự làm, chẳng liên quan gì đến cô ta cả."
11
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
