TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 65
Chương 65

Tim Lê Thư An siết chặt, cô lắc đầu: “Không đâu."

"… Nếu con làm vỡ chiếc bát đẹp nhất nhà thì sao? Cô có bỏ đói con ba ngày không?"

Lê Thư An lại lắc đầu: “Không."

"… Vậy… vậy… cô có bắt con nhìn đàn ông đi tiểu không?"

Mặt Lê Thư An lập tức biến sắc.

Cô bé hoảng hốt, tim run lên, nước mắt lã chã rơi, vội vã rút tay lại, co người trốn vào góc ghế, vừa khóc vừa sợ hãi giải thích: “Mấy thím trong thôn nói không được nhìn, nhìn sẽ bị mọc mụn mắt…"

Cầm thú!

Cơn giận bị kìm nén bấy lâu của Lê Thư An phút chốc bùng lên dữ dội.

Nhưng khi thấy con gái đang run rẩy vì sợ hãi, cô cắn chặt răng, cố nén cảm xúc, hít sâu một hơi, rồi dịu dàng nở nụ cười.

"Mấy thím nói đúng đấy, không được nhìn, nhìn sẽ mọc mụn mắt…"

Cô bé khựng lại, thoáng sững sờ. Rõ ràng là không ngờ rằng dù Lê Thư An giận đến vậy nhưng vẫn không đánh con bé.

Lê Thư An hạ giọng, dịu dàng nói: "Bảo bối, con vẫn còn là một đứa trẻ, nhiệm vụ của con là lớn lên trong vui vẻ và hạnh phúc. Ở bên mẹ, con có thể làm nũng, có thể mắc lỗi. Làm vỡ bát cũng sẽ không bị bỏ đói, làm sai chuyện cũng sẽ không bị đánh…"

"… Vừa rồi cô tức giận." Cô bé khẽ nói, như đang khẳng định một sự thật.

Lê Thư An gật đầu: “Đúng vậy, mẹ đã tức giận. Nhưng mẹ giận là vì những kẻ ép con phải nhìn người khác đi vệ sinh. Hành vi đó quá đáng lắm, quá đáng đến mức tàn nhẫn. Mẹ giận bản thân vì lúc đó không có mặt để bảo vệ con. Mẹ đang giận chính mình, chứ không giận con."

Đôi mắt cô bé hơi mở to, đáy mắt trong veo dường như gợn lên một tia ngỡ ngàng xen lẫn vui sướиɠ.

Cô bé lẩm bẩm khe khẽ: “Không phải giận con…"

"Đúng vậy."

Cô bé cúi đầu, lặng lẽ nhìn Lê Thư An hồi lâu, rồi giơ tay định chạm vào khuôn mặt mình. Khi bàn tay vươn đến trước mắt, cô bé thấy trên đó có một chiếc nơ con bướm được buộc từ băng gạc, thế là lại chăm chú ngắm nghía một lúc.

Lê Thư An vẫn lặng lẽ ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn con gái.

Qua một hồi lâu, cô bé chạm vào mặt mình, rồi quay sang nói với Lê Thư An: "Thím Phương bảo con giống cô lắm. Khi tắm, con nhìn vào nước cũng thấy vậy. Nhưng mắt của con không giống cô. Mắt con giống người đó sao?"

Lê Thư An gật đầu: “Khi con cười, đôi mắt cong cong trông giống mẹ. Còn bình thường thì giống người đó. Người đó yêu kẻ đã đánh tráo con. Con… có muốn gặp người đó không?"

Cô bé lắc đầu, nói: "Con chỉ muốn giống cô."

Lê Thư An dịu dàng mỉm cười: “Vậy thì con hãy cười nhiều hơn nhé. Khi cười, hai mẹ con mình giống nhau như đúc."

Cô bé nhìn nụ cười của cô, rồi mạnh dạn gật đầu, học theo dáng vẻ ấy, đôi mắt cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm.

3

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.