TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 64
Chương 64

Cô bé ngập ngừng một chút, cúi đầu, lí nhí nói: “... Bẩn.”

Lê Thư An nhìn rõ mu bàn tay con gái, tim cô như thắt lại.

Đây mà là bàn tay của một đứa trẻ bảy tuổi sao?

Da bọc xương, những ngón tay nhỏ gầy guộc, trên mu bàn tay còn có những vết nứt, lớp da cứng đen sần sùi, sờ vào thô ráp như cát, vừa cứng vừa rát tay.

Còn thô hơn cả bàn tay đã làm việc nhà bao năm của cô.

Những năm qua, con gái cô đã sống trong hoàn cảnh như thế nào vậy chứ?

Nhớ lại những vết thương chằng chịt trên cơ thể con bé mà cô vừa thấy trong phòng, lòng Lê Thư An quặn đau đến nghẹt thở.

Từ Cảnh Xuyên, Dương Kiều!! Hai kẻ cặn bã này!

Cô nhất định, nhất định sẽ không để yên cho bọn họ!

Lê Thư An hít một hơi thật sâu, cố đè nén cơn giận muốn gϊếŧ người.

Cô nhẹ nhàng thổi lên bàn tay nhỏ bé, muốn an ủi con gái, nhưng khi mở miệng mới nhận ra giọng mình đã khàn đặc, mang theo tiếng nghẹn ngào: “Xin lỗi con yêu, là mẹ sai rồi, mẹ đã không bảo vệ được con…"

Cô bé nhìn Lê Thư An, đôi môi nhỏ run run, ánh mắt nhanh chóng ngập tràn nước mắt.

Giọng nói khe khẽ vang lên: “…Con không trách cô."

Lê Thư An ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của con gái. Cô bé lặng lẽ nhìn cô, rồi lặp lại lời vừa nói: “…Thật đấy."

"Chuyện sáng nay mẹ kể, con còn muốn nghe tiếp không?"

Cô bé gật đầu: “Muốn."

Lê Thư An bế con lên chiếc ghế thái sư, vừa nhẹ nhàng dùng thuốc sát trùng rửa sạch vết thương, vừa bôi thuốc và băng bó, vừa kể lại câu chuyện từ khi cô bé còn trong bụng mẹ.

"…Lúc sinh con ra, con bị ngôi mông. Mẹ mất quá nhiều máu, vừa sinh xong đã ngất lịm, chưa kịp nhìn con lấy một lần. Dương Kiều… chính là kẻ xấu xa đó, cô ta nhân lúc mẹ không ở bên con, đã tráo đổi con với con gái cô ta, rồi ôm con vứt bên cạnh thùng rác ngoài bệnh viện. May mắn thay, vợ chồng nhà họ Vương đã nhặt được con…"

"Mẹ chỉ mới biết sự thật này cách đây hai ngày, là vô tình nghe lỏm được cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ… Khi đó mẹ mới biết, hóa ra đứa trẻ mẹ nuôi nấng bao năm không phải con ruột của mình…"

Lê Thư An ngước nhìn con gái, hốc mắt đỏ hoe: “Bảo bối, mẹ xin lỗi con. Bao năm qua mẹ không biết con vẫn luôn tồn tại trên thế gian này, để con phải chịu những đau khổ mà con không đáng phải gánh chịu. Con có thể cho mẹ một cơ hội, để mẹ được bảo vệ con từ giờ trở đi không?"

Nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt cô bé.

Lê Thư An nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, im lặng chờ đợi câu trả lời.

"… Cô có đánh gãy tay con nếu con làm không tốt không?"

3

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.