0 chữ
Chương 63
Chương 63
“Bảo bối, sao vậy? Nước nóng quá à con?”
Cô bé rụt cổ, khẽ lắc đầu, giọng nhỏ xíu: “Con làm bẩn nước rồi.”
Nói xong, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi như thể sợ bị trách mắng.
Lê Thư An mỉm cười:
“Mẹ tắm cũng làm bẩn nước mà. Khi tắm là để rửa sạch bụi bẩn trên người, nước tắm đương nhiên sẽ bẩn. Ai cũng vậy thôi.”
Cô dịu dàng hỏi tiếp: “Có cần mẹ giúp con tắm không?”
Đôi mắt cô bé sáng lên một chút, có thể thấy rõ sự khao khát ẩn sâu bên trong, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
“Không… không cần đâu ạ, con tự làm được.”
Lê Thư An không ép buộc.
Cơ thể là nơi nhạy cảm nhất, mà cô bé còn chưa hoàn toàn mở lòng với cô. Nếu cô vội vàng quá sẽ chỉ khiến con bé càng thêm đề phòng.
Sau khi nói xong, cô bé lén nhìn Lê Thư An một cái, rồi rụt rè bổ sung thêm một câu: “… Xin lỗi.”
“Bảo bối, con có quyền nói “không” mà.”
Nhận ra con gái rất nhạy bén trong việc quan sát, Lê Thư An mỉm cười, kiên nhẫn dạy dỗ:
“Với bất kỳ chuyện gì, bất kỳ ai, chỉ cần con cảm thấy lời người đó nói hay yêu cầu họ đưa ra là quá đáng, khiến con không thoải mái hoặc không vui, con đều có thể từ chối! Từ chối không cần phải nói xin lỗi, nhớ chưa?”
Cô bé nhìn cô chăm chú, hàng mi dài chớp chớp. Một lát sau, con bé cười khẽ.
“Ừm.”
Lúc này Lê Thư An mới phát hiện hai bên má cô bé có hai lúm đồng tiền nhỏ, khi cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, trông vô cùng đáng yêu.
Lê Thư An không kiềm chế được mà nhẹ nhàng xoa đầu con bé.
Cô bé nghiêng người về phía trước, ngoan ngoãn dụi nhẹ vào lòng bàn tay của cô như một chú mèo nhỏ, đôi mắt trong veo, long lanh nhìn cô.
Rõ ràng là đang phát tín hiệu muốn cô gần gũi hơn.
Trái tim Lê Thư An mềm đến mức không chịu nổi, khóe mắt và đáy lòng đều chứa đầy ý cười.
Cô đứng dậy, lấy quần áo sạch và khăn lau rồi đặt lên chiếc ghế dài:
“Mẹ chờ con ở bên ngoài nhé. Người con có vết thương, đừng tắm quá lâu.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lúc chờ con gái tắm, Lê Thư An di chuyển hai chiếc ghế thái sư ra sân, đặt dưới bóng râm của cây ngân hạnh.
Cô còn đun một ít trà thảo mộc, để nguội rồi rót ra ly cho con bé uống.
Tiếng cửa phòng “két” một tiếng vang lên.
Cô bé mặc một chiếc áo cộc tay và quần yếm, đứng ở cửa nhìn Lê Thư An.
Lê Thư An vẫy tay gọi con bé lại gần.
Cô bé chậm rãi bước tới, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt đường may trên quần yếm.
Lê Thư An vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay con bé có một vết thương nhỏ, vết máu mơ hồ rỉ ra.
Lê Thư An lập tức nhíu mày, nắm lấy bàn tay con bé, lo lắng hỏi: “Sao lại chảy máu rồi?”
Cô bé rụt cổ, khẽ lắc đầu, giọng nhỏ xíu: “Con làm bẩn nước rồi.”
Nói xong, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi như thể sợ bị trách mắng.
Lê Thư An mỉm cười:
“Mẹ tắm cũng làm bẩn nước mà. Khi tắm là để rửa sạch bụi bẩn trên người, nước tắm đương nhiên sẽ bẩn. Ai cũng vậy thôi.”
Cô dịu dàng hỏi tiếp: “Có cần mẹ giúp con tắm không?”
Đôi mắt cô bé sáng lên một chút, có thể thấy rõ sự khao khát ẩn sâu bên trong, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
“Không… không cần đâu ạ, con tự làm được.”
Lê Thư An không ép buộc.
Cơ thể là nơi nhạy cảm nhất, mà cô bé còn chưa hoàn toàn mở lòng với cô. Nếu cô vội vàng quá sẽ chỉ khiến con bé càng thêm đề phòng.
Sau khi nói xong, cô bé lén nhìn Lê Thư An một cái, rồi rụt rè bổ sung thêm một câu: “… Xin lỗi.”
Nhận ra con gái rất nhạy bén trong việc quan sát, Lê Thư An mỉm cười, kiên nhẫn dạy dỗ:
“Với bất kỳ chuyện gì, bất kỳ ai, chỉ cần con cảm thấy lời người đó nói hay yêu cầu họ đưa ra là quá đáng, khiến con không thoải mái hoặc không vui, con đều có thể từ chối! Từ chối không cần phải nói xin lỗi, nhớ chưa?”
Cô bé nhìn cô chăm chú, hàng mi dài chớp chớp. Một lát sau, con bé cười khẽ.
“Ừm.”
Lúc này Lê Thư An mới phát hiện hai bên má cô bé có hai lúm đồng tiền nhỏ, khi cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, trông vô cùng đáng yêu.
Lê Thư An không kiềm chế được mà nhẹ nhàng xoa đầu con bé.
Cô bé nghiêng người về phía trước, ngoan ngoãn dụi nhẹ vào lòng bàn tay của cô như một chú mèo nhỏ, đôi mắt trong veo, long lanh nhìn cô.
Trái tim Lê Thư An mềm đến mức không chịu nổi, khóe mắt và đáy lòng đều chứa đầy ý cười.
Cô đứng dậy, lấy quần áo sạch và khăn lau rồi đặt lên chiếc ghế dài:
“Mẹ chờ con ở bên ngoài nhé. Người con có vết thương, đừng tắm quá lâu.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Trong lúc chờ con gái tắm, Lê Thư An di chuyển hai chiếc ghế thái sư ra sân, đặt dưới bóng râm của cây ngân hạnh.
Cô còn đun một ít trà thảo mộc, để nguội rồi rót ra ly cho con bé uống.
Tiếng cửa phòng “két” một tiếng vang lên.
Cô bé mặc một chiếc áo cộc tay và quần yếm, đứng ở cửa nhìn Lê Thư An.
Lê Thư An vẫy tay gọi con bé lại gần.
Cô bé chậm rãi bước tới, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt đường may trên quần yếm.
Lê Thư An vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay con bé có một vết thương nhỏ, vết máu mơ hồ rỉ ra.
3
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
