0 chữ
Chương 55
Chương 55
Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh băng lướt qua cặp vợ chồng kia.
Chỉ một ánh mắt đó thôi cũng khiến người phụ nữ kia cảm thấy lạnh thấu sống lưng.
Người phụ nữ lớn tuổi thấy cô bé vẫn còn khóc, có chút không đành lòng, liền nhẹ giọng nói: “Đây là mẹ ruột của con, cô ấy là người tốt. Mẹ con không biết con đã bị tráo đổi, vì vậy mới đặc biệt đưa cảnh sát đến cứu con. Phán Nhi à, từ nay con có thể sống những ngày hạnh phúc rồi…”
Cô bé mở to mắt, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, đôi mắt mịt mờ tràn đầy nỗi khát vọng mà không dám tin.
Mắt Lê Thư An nóng lên, cô muốn mỉm cười trấn an con bé, nhưng nụ cười sao cũng không kéo ra được.
Muốn nhẹ giọng dỗ dành, nhưng vừa mở miệng, giọng cô đã nghẹn ngào.
“Xin lỗi con, mẹ đã không bảo vệ được con, để con bị kẻ xấu mang đi… Mẹ mới biết con ở đây, xin lỗi con, bảo bối của mẹ, mẹ đến muộn rồi…”
Cô bé ngẩng đầu nhìn người phụ nữ lớn tuổi.
Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu khích lệ: “Nhìn xem, hai người giống nhau như đúc, chỉ cần liếc mắt cũng biết là mẹ con ruột.”
Cô bé cúi đầu, nước mắt rơi khỏi hàng mi dài.
Con bé chăm chú nhìn Lê Thư An, chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt người phụ nữ trước mặt đã phủ đầy tơ máu.
Mím chặt môi, giọng nói nhỏ xíu run rẩy vang lên: “Cô… thật sự là mẹ của con sao?”
Lê Thư An gật mạnh đầu, giọng chắc nịch: “Phải, mẹ đến để đưa con về nhà.”
“Tôi xem ai dám mang nó đi?”
Người phụ nữ bỗng bật dậy từ mặt đất, gào lên một tiếng: “Vương Thiết Toàn, lấy đồ ra!”
Hai vợ chồng một người vung chĩa ba, một người cầm móc sắt, đứng chặn ngay trước cổng sân.
“Đứa nhỏ này là do chúng tôi nuôi lớn, cô nói là con ruột của cô thì là con ruột sao? Tôi nói chúng tôi nhặt được thì nó chính là của nhà chúng tôi!”
Mụ ta nhổ phì một bãi nước bọt về phía Lê Thư An, sau đó quay đầu quát vào cô bé: “Con ranh thối tha, còn không lết lại đây? Có tin tao đánh chết mày ngay sau khi bọn chúng đi không?”
“Vợ thằng Thiết Toàn, cô tích chút đức đi!”
Người phụ nữ lớn tuổi cau mày, lườm cô ta đầy khinh bỉ: “Hai người uống bao nhiêu loại thuốc nam mà ngay cả một con giun cũng không sinh nổi, nhưng Phán Nhi mới vào nhà ba năm thì cô liền có thai. Cô nghĩ thật sự là do trời cao động lòng vì hai người thành tâm cầu con sao?”
“Là Phán Nhi đã mang phúc tới cho nhà cô, mệnh cô vốn không có con, nhưng số của Phán Nhi có em trai.”
“Liên quan quái gì đến cô?”
Người phụ nữ liếc xéo người phụ nữ lớn tuổi, hừ lạnh: “Tôi sinh con trai được là do cái bụng tôi có phúc, mắc gì phải liên quan đến con ranh đó?”
Chỉ một ánh mắt đó thôi cũng khiến người phụ nữ kia cảm thấy lạnh thấu sống lưng.
Người phụ nữ lớn tuổi thấy cô bé vẫn còn khóc, có chút không đành lòng, liền nhẹ giọng nói: “Đây là mẹ ruột của con, cô ấy là người tốt. Mẹ con không biết con đã bị tráo đổi, vì vậy mới đặc biệt đưa cảnh sát đến cứu con. Phán Nhi à, từ nay con có thể sống những ngày hạnh phúc rồi…”
Cô bé mở to mắt, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, đôi mắt mịt mờ tràn đầy nỗi khát vọng mà không dám tin.
Mắt Lê Thư An nóng lên, cô muốn mỉm cười trấn an con bé, nhưng nụ cười sao cũng không kéo ra được.
Muốn nhẹ giọng dỗ dành, nhưng vừa mở miệng, giọng cô đã nghẹn ngào.
“Xin lỗi con, mẹ đã không bảo vệ được con, để con bị kẻ xấu mang đi… Mẹ mới biết con ở đây, xin lỗi con, bảo bối của mẹ, mẹ đến muộn rồi…”
Người phụ nữ lớn tuổi gật đầu khích lệ: “Nhìn xem, hai người giống nhau như đúc, chỉ cần liếc mắt cũng biết là mẹ con ruột.”
Cô bé cúi đầu, nước mắt rơi khỏi hàng mi dài.
Con bé chăm chú nhìn Lê Thư An, chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt người phụ nữ trước mặt đã phủ đầy tơ máu.
Mím chặt môi, giọng nói nhỏ xíu run rẩy vang lên: “Cô… thật sự là mẹ của con sao?”
Lê Thư An gật mạnh đầu, giọng chắc nịch: “Phải, mẹ đến để đưa con về nhà.”
“Tôi xem ai dám mang nó đi?”
Người phụ nữ bỗng bật dậy từ mặt đất, gào lên một tiếng: “Vương Thiết Toàn, lấy đồ ra!”
Hai vợ chồng một người vung chĩa ba, một người cầm móc sắt, đứng chặn ngay trước cổng sân.
“Đứa nhỏ này là do chúng tôi nuôi lớn, cô nói là con ruột của cô thì là con ruột sao? Tôi nói chúng tôi nhặt được thì nó chính là của nhà chúng tôi!”
“Vợ thằng Thiết Toàn, cô tích chút đức đi!”
Người phụ nữ lớn tuổi cau mày, lườm cô ta đầy khinh bỉ: “Hai người uống bao nhiêu loại thuốc nam mà ngay cả một con giun cũng không sinh nổi, nhưng Phán Nhi mới vào nhà ba năm thì cô liền có thai. Cô nghĩ thật sự là do trời cao động lòng vì hai người thành tâm cầu con sao?”
“Là Phán Nhi đã mang phúc tới cho nhà cô, mệnh cô vốn không có con, nhưng số của Phán Nhi có em trai.”
“Liên quan quái gì đến cô?”
Người phụ nữ liếc xéo người phụ nữ lớn tuổi, hừ lạnh: “Tôi sinh con trai được là do cái bụng tôi có phúc, mắc gì phải liên quan đến con ranh đó?”
6
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
