0 chữ
Chương 54
Chương 54
"Á!!!"
Gã đàn ông hét lên thảm thiết, ôm chặt cổ tay, hoảng sợ nhìn về phía Khổng Như Anh.
Cô ấy siết chặt nắm đấm, giơ tay lên làm động tác hăm dọa. Theo bản năng, gã đàn ông hoảng hốt lùi lại một bước.
Lợi dụng cơ hội, Khổng Như Anh lập tức cúi xuống, ôm lấy cô bé vẫn còn ngơ ngác, nhanh chóng lùi về sau, đứng chắn sau lưng các cảnh sát.
Thấy con bé bị đưa đi, người phụ nữ kia lập tức không chịu nổi, vỗ mạnh vào đùi rồi ngồi bệt xuống đất gào khóc thảm thiết.
"Cướp người rồi! Cảnh sát thì có quyền à! Cảnh sát có thể đến nhà dân mà đánh người lung tung à?"
"Không còn thiên lý nữa! Không còn công bằng nữa! Mọi người mau tới xem đi! Cảnh sát ức hϊếp dân lành kìa!"
Đội trưởng Lý: “...”
Từ lúc bước vào đến giờ, bọn họ còn chưa kịp nhấc chân lên bước đi lấy một bước.
“Đồng chí cảnh sát, bọn họ đang vu khống, bôi nhọ danh dự công chức nhà nước, đây là hành vi phạm pháp, hãy bắt bọn họ lại!”
Người phụ nữ đang gào khóc đến cao giọng, bỗng nghẹn lại như bị bóp cổ.
Không gian trong sân lập tức lặng ngắt như tờ.
Những người dân trong làng vừa chậm chân đến sau, nhìn quanh thấy ai nấy đều trợn mắt nhìn nhau, có chút bối rối.
Vừa nãy chẳng phải còn nghe thấy vợ của Vương Thiết Toàn gào khóc ầm trời sao?
Sao bây giờ lại im bặt thế này?
Người phụ nữ lớn tuổi thấy cô bé đang được bạn của Lê Thư An ôm trong lòng, ánh mắt sáng lên, chắp tay niệm một câu Phật hiệu: “Đứa nhỏ này cuối cùng cũng có thể được sống những ngày tốt đẹp rồi…”
Những người dân khác cũng không khỏi vui mừng thay cho cô bé.
Cô bé vừa nhìn thấy chị gái lớn, nước mắt lập tức rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt, toàn thân run lẩy bẩy vì sợ hãi, nhưng lại cắn chặt môi, không phát ra một tiếng khóc nào.
“A Lê…”
Lúc này Khổng Như Anh mới nhận ra trạng thái của cô bé không đúng, vội vàng đặt con bé xuống đất rồi gọi Lê Thư An.
Lê Thư An đã ngồi xuống, ngang tầm mắt với cô bé.
Một đứa trẻ sinh vào năm 1980, năm nay đã bảy tuổi rưỡi, nhưng chiều cao còn chưa đến eo cô, gầy guộc nhỏ bé, trông chẳng khác gì đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Trên người con bé mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ chắp vá chồng lên nhau, vì quá dài nên bị nhét vào trong chiếc quần rộng thùng thình, chỉ có một sợi dây cỏ buộc tạm nơi eo để giữ lại.
Hai bộ quần áo cô đã mua cho con bé, đứa trẻ này đều không mặc nổi.
Nghĩ đến việc mình nuôi nấng Từ Yến Phi cẩn thận đến mức nào, Dương Kiều không chỉ nhìn mà còn ngấm ngầm cấu kết với nhà họ Vương để hành hạ, ngược đãi con gái ruột của cô, cơn hận trong lòng Lê Thư An bùng lên ngùn ngụt.
Gã đàn ông hét lên thảm thiết, ôm chặt cổ tay, hoảng sợ nhìn về phía Khổng Như Anh.
Cô ấy siết chặt nắm đấm, giơ tay lên làm động tác hăm dọa. Theo bản năng, gã đàn ông hoảng hốt lùi lại một bước.
Lợi dụng cơ hội, Khổng Như Anh lập tức cúi xuống, ôm lấy cô bé vẫn còn ngơ ngác, nhanh chóng lùi về sau, đứng chắn sau lưng các cảnh sát.
Thấy con bé bị đưa đi, người phụ nữ kia lập tức không chịu nổi, vỗ mạnh vào đùi rồi ngồi bệt xuống đất gào khóc thảm thiết.
"Cướp người rồi! Cảnh sát thì có quyền à! Cảnh sát có thể đến nhà dân mà đánh người lung tung à?"
"Không còn thiên lý nữa! Không còn công bằng nữa! Mọi người mau tới xem đi! Cảnh sát ức hϊếp dân lành kìa!"
Đội trưởng Lý: “...”
Từ lúc bước vào đến giờ, bọn họ còn chưa kịp nhấc chân lên bước đi lấy một bước.
Người phụ nữ đang gào khóc đến cao giọng, bỗng nghẹn lại như bị bóp cổ.
Không gian trong sân lập tức lặng ngắt như tờ.
Những người dân trong làng vừa chậm chân đến sau, nhìn quanh thấy ai nấy đều trợn mắt nhìn nhau, có chút bối rối.
Vừa nãy chẳng phải còn nghe thấy vợ của Vương Thiết Toàn gào khóc ầm trời sao?
Sao bây giờ lại im bặt thế này?
Người phụ nữ lớn tuổi thấy cô bé đang được bạn của Lê Thư An ôm trong lòng, ánh mắt sáng lên, chắp tay niệm một câu Phật hiệu: “Đứa nhỏ này cuối cùng cũng có thể được sống những ngày tốt đẹp rồi…”
Những người dân khác cũng không khỏi vui mừng thay cho cô bé.
Cô bé vừa nhìn thấy chị gái lớn, nước mắt lập tức rơi xuống như chuỗi ngọc bị đứt, toàn thân run lẩy bẩy vì sợ hãi, nhưng lại cắn chặt môi, không phát ra một tiếng khóc nào.
Lúc này Khổng Như Anh mới nhận ra trạng thái của cô bé không đúng, vội vàng đặt con bé xuống đất rồi gọi Lê Thư An.
Lê Thư An đã ngồi xuống, ngang tầm mắt với cô bé.
Một đứa trẻ sinh vào năm 1980, năm nay đã bảy tuổi rưỡi, nhưng chiều cao còn chưa đến eo cô, gầy guộc nhỏ bé, trông chẳng khác gì đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Trên người con bé mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ chắp vá chồng lên nhau, vì quá dài nên bị nhét vào trong chiếc quần rộng thùng thình, chỉ có một sợi dây cỏ buộc tạm nơi eo để giữ lại.
Hai bộ quần áo cô đã mua cho con bé, đứa trẻ này đều không mặc nổi.
Nghĩ đến việc mình nuôi nấng Từ Yến Phi cẩn thận đến mức nào, Dương Kiều không chỉ nhìn mà còn ngấm ngầm cấu kết với nhà họ Vương để hành hạ, ngược đãi con gái ruột của cô, cơn hận trong lòng Lê Thư An bùng lên ngùn ngụt.
6
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
