TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Chương 52

Cô ngồi xuống cạnh giếng nước, ngước nhìn ánh trăng trên cao, khẽ thở ra một hơi dài.

Không biết con gái cô bây giờ ra sao.

Vào phòng ngủ một giấc để dưỡng sức, ngày mai cô còn một trận chiến lớn phải đối mặt.

Sáng sớm hôm sau, Lê Thư An tìm đến một trạm điện thoại công cộng ven đường, gọi cho Khổng Như Anh hẹn gặp ở trước đồn cảnh sát.

“Được, tớ đến ngay.” Giọng Khổng Như Anh rõ ràng mang theo sự nhẹ nhõm, gấp gáp đáp lại.

Cúp máy, Lê Thư An đi tiếp hơn hai mươi mét, bước vào đồn cảnh sát trình báo vụ việc.

Khi Khổng Như Anh đến nơi, bốn, năm cảnh sát đã chỉnh tề sẵn sàng xuất phát. Đội trưởng dẫn đầu tự giới thiệu họ Lý, là một cựu quân nhân vừa xuất ngũ.

Đội trưởng Lý nghe xong tình hình, lập tức cử một người đến nhà họ Từ: “Dẫn theo Dương Kiều, đề phòng bất trắc.”

Nhóm người cưỡi xe ba bánh chở theo Lê Thư An và Khổng Như Anh, hướng về vùng quê mà phóng.

Vừa đến nơi, họ còn chưa kịp dò hỏi thì đã phát hiện ánh mắt của dân làng đều dán chặt lên người Lê Thư An.

Trong lòng cô khẽ động, chọn một phụ nữ lớn tuổi có vẻ hiền lành nhất để hỏi thăm về đứa bé.

Người phụ nữ ấy giật mình kêu lên: “Cô là mẹ ruột của Phán Nhi à? Đứa nhỏ ấy giống cô như hai giọt nước vậy…”

Mũi Lê Thư An bỗng chua xót, vội vàng hỏi con gái đang ở đâu.

Người phụ nữ chỉ về một khúc quanh không xa: “Kia kìa, rẽ vào là tới nhà của Phán Nhi. Đứa trẻ đó… sống khổ lắm. Tuy không phải con ruột, nhưng hành hạ một đứa bé đến mức ấy thì quá đáng thật đấy!”

Một người bên cạnh lên tiếng bất bình: “Cô nhìn cũng đâu có vẻ gì là nuôi không nổi con, sao lại nỡ lòng vứt bỏ nó chứ?”

“Tôi không bỏ con.”

Giọng Lê Thư An run lên, cô lắc đầu, không kìm được mà mắt đỏ hoe: “Tôi bị khó sinh, lúc tỉnh lại thì con đã bị người ta tráo đổi. Đến giờ tôi mới biết con tôi bị đưa đến đây, lần này tôi đến là để đón con bé về.”

“Ai dà! Thế thì thật là tạo nghiệp mà!”

Mấy ông bà cụ xung quanh đều nhìn Lê Thư An đầy thương cảm.

“Bố mẹ nuôi của Phán Nhi trông cậy vào con bé để làm việc nhà. Cô muốn đón con bé về e là không dễ đâu.”

Người phụ nữ lớn tuổi nhỏ giọng nhắc nhở Lê Thư An: “Nếu không được thì cô cứ nhờ cảnh sát giúp cô cướp lại đứa trẻ đi.”

Lê Thư An gật đầu, nói cô đã có cách, sau đó cảm ơn bà và nhóm người dân làng có ánh mắt đầy thiện ý.

Đang nói chuyện, bỗng một bóng dáng nhỏ bé lén lút lẻn qua từ bên cạnh.

Người phụ nữ nọ gọi lại: “Ơ, đó chẳng phải là em trai của Phán Nhi sao?”

Cậu bé quay đầu, sụt sịt mũi một cái, sau đó lè lưỡi với Lê Thư An: “Tôi mới không để cô mang con tiện nhân đó đi đâu! Mẹ tôi nói nó là đồ không ai thèm, là thứ mang lại xui xẻo, vừa khéo làm vợ tôi!”

4

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.