TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50

“Nói đi.” Lê Thư An hất cằm.

Dương Kiều đỏ hoe mắt, lí nhí báo ra một địa danh, Lê Thư An lại hỏi tên của đứa trẻ.

“…Phán Nhi, Vương Phán Nhi. Nhà bọn họ… vẫn luôn mong có một đứa con trai.” Cô ta càng siết chặt, đau đến mức Từ Cảnh Xuyên khẽ rên lên, đưa tay giữ lấy cô ta mà gỡ từng ngón ra.

Lúc này, Dương Kiều mới nhận ra mình đã bấu rách da của Từ Cảnh Xuyên, vết thương nhỏ rỉ máu, in rõ dấu móng tay.

“Á! Xin lỗi anh Cảnh Xuyên, em không cố ý đâu, em sợ quá… hu hu…”

Lê Thư An liếc sang, trong mắt lộ vẻ giễu cợt.

Kiếp trước cô đúng là con rùa nhẫn nhịn đến xanh lè. Hai người bọn họ suýt nữa đã lột sạch quần áo làm chuyện đó ngay trước mặt cô, vậy mà cô vẫn có thể nhịn được.

Hệ thống khốn kiếp, cái cốt truyện rác rưởi này, đi mà cứu rỗi ông nội nhà mi ấy!

Hệ thống co rúm lại trong đầu Lê Thư An, giận mà không dám nói.

Nó còn chưa kịp báo cho ký chủ về tung tích con gái ruột thì đã bị mắng đến mức tự kỷ rồi.

Vẫn là ký chủ trước ngoan hơn, bảo gì làm nấy.

Hệ thống âm thầm thương xót chính mình.

Từ Cảnh Xuyên nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Lê Thư An, trong lòng lập tức nghĩ rằng cô đang ghen với anh ta và Tiểu Kiều.

Anh ta nhíu mày, giọng điệu đầy bực bội: “Lê Thư An, cô nhất quyết phải đón con bé về làm gì? Để nó chướng mắt tôi và Tiểu Kiều sao? Chuyện chúng tôi giấu cô đúng là không đúng, nhưng tôi một là chưa ly hôn với cô, hai là chưa từng bạc đãi cô. Cô ăn của tôi, uống của tôi, ở nhà của tôi, vậy rốt cuộc cô bất mãn cái gì?”

“Anh bị bệnh à?”

Lê Thư An thu dao găm lại, đẩy Từ Yến Phi về phía hai người họ: “Trông chừng con gái bảo bối của các người đi, sau này đừng để nó rơi vào tay tôi nữa. Nếu tôi không vui, cẩn thận tôi đánh chết nó đấy.”

Hai chữ “đánh chết” được Lê Thư An thốt ra bằng một nụ cười đầy hiểm độc.

“Cô!”

Từ Cảnh Xuyên siết chặt chân mày, trừng mắt nhìn cô, hằn học ném lại một câu: “Muốn làm gì thì làm.”

“Nghe cứ như thể anh có thể quản được tôi vậy.”

Lê Thư An hừ lạnh một tiếng, cầm chặt con dao trong tay, vung túi xách lên rồi sải bước ra ngoài.

Mãi đến khi cánh cổng đóng lại hồi lâu, Từ Yến Phi mới dám bật khóc nức nở.

Dương Kiều ôm con bé, trong mắt tràn đầy căm hận, vừa khóc vừa than thở với Từ Cảnh Xuyên: “Anh Cảnh Xuyên, sau này Yến Phi phải làm sao đây? Sau này chúng ta phải làm sao đây? Dù Thư An có ghét em thế nào, em cũng nhịn được, nhưng Yến Phi còn nhỏ thế này, nếu thân phận con riêng con bé bị truyền ra ngoài thì làm sao có thể đi học, làm sao dám gặp ai? Chắc chắn công việc của anh Cảnh Xuyên cũng sẽ bị ảnh hưởng. Rốt cuộc Thư An bị sao thế? Không phải trước giờ vẫn tốt đẹp sao? Cô ấy hận em thì được rồi, nhưng tại sao lại lôi anh và con gái chúng ta vào?”

3

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.