0 chữ
Chương 49
Chương 49
Dù biết rằng chỉ là hù dọa, nhưng lúc này, bộ dạng của Lê Thư An khiến cô ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Tôi không nói đùa đâu. Tôi nói được làm được đấy! Nhớ cái băng rôn hôm nay chứ?"
Lê Thư An nhìn thấu tâm tư của Dương Kiều, nhắc nhở một câu.
Nghe vậy, sắc mặt Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều lập tức thay đổi.
Gương mặt anh ta đen như đáy nồi, cắn răng phun ra mấy chữ: "Nói cho cô ta biết đi."
Dương Kiều không muốn nói.
Cô ta sợ đứa trẻ kia trở về sẽ cướp mất thân phận của con gái mình.
Bây giờ cô ta đã mất việc, mất chỗ ở, ngay cả Từ Cảnh Xuyên cũng bị Lê Thư An dắt mũi, vậy sau này con gái cô ta phải làm sao?
"Mẹ, con sợ quá… Con không muốn Lê Thư An làm mẹ con, con muốn đi với mẹ…"
Từ Yến Phi sợ đến run rẩy, khóc rống lên trong vòng tay Dương Kiều.
Dương Kiều ôm chặt con bé hơn, mắt đỏ hoe: "Là mẹ không tốt, nếu biết có ngày này thì mẹ đã không ly hôn với bố con, tất cả là lỗi của mẹ…"
Cô ta vừa nói, vừa nhìn sang Từ Cảnh Xuyên.
Từ Cảnh Xuyên tràn đầy áy náy, liên tục trấn an: "Hai mẹ con yên tâm, con gái của anh chỉ có Yến Phi, ngoài ra không ai khác."
Dương Kiều òa khóc, nức nở không thôi.
Lê Thư An cau mày, kiên nhẫn đã cạn sạch.
Cô xoay con dao trong tay, lật cổ tay một cái, mũi dao sắc lạnh chạm vào cổ Từ Yến Phi.
Một giọt máu nhỏ theo đầu dao, lan xuống lưỡi dao sáng loáng.
Từ Yến Phi kinh hãi đến nghẹn lời.
"Tôi nói! Tôi nói!" Dương Kiều hét to, toàn thân run rẩy.
Từ Cảnh Xuyên hít sâu một hơi lạnh.
Làm tổn thương bản thân còn có thể nói là vô ý, nhưng đặt dao găm lên cổ con gái, cứa rách da chảy máu…
Khung cảnh này khiến anh ta run lên tận đáy lòng.
Lê Thư An…
Sao Lê Thư An lại trở thành thế này?
Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn là một người vợ hiền mẹ đảm, ngoan ngoãn nghe lời, anh ta bảo cô đi hướng đông thì tuyệt đối không dám bước sang hướng tây.
Với con cái lại càng cưng chiều hết mực, ngay cả một sợi tóc cũng không nỡ động vào.
Bây giờ…
Từ Cảnh Xuyên nhìn con trai bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lại nhìn con gái bị cứa rách da chảy máu, chợt cảm thấy không còn nhận ra Lê Thư An nữa.
Cô vẫn là người phụ nữ từng yêu anh ta đến mức đánh mất cả bản thân đó sao?
Hay là, cô yêu anh ta đến phát điên rồi?
Không thể chấp nhận được việc anh ta và Tiểu Kiều lén lút sinh con sau lưng cô?
Cố tình làm ầm ĩ lên, chẳng qua cũng chỉ là muốn anh ta nhìn cô thêm một lần?
Từ Cảnh Xuyên cảm thấy như đã nắm bắt được chân tướng.
“Xì…”
Một cơn đau nhói bất ngờ truyền đến từ cánh tay, anh ta cúi xuống nhìn, phát hiện móng tay của Dương Kiều đang bấu chặt vào da thịt mình.
"Tôi không nói đùa đâu. Tôi nói được làm được đấy! Nhớ cái băng rôn hôm nay chứ?"
Lê Thư An nhìn thấu tâm tư của Dương Kiều, nhắc nhở một câu.
Nghe vậy, sắc mặt Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều lập tức thay đổi.
Gương mặt anh ta đen như đáy nồi, cắn răng phun ra mấy chữ: "Nói cho cô ta biết đi."
Dương Kiều không muốn nói.
Cô ta sợ đứa trẻ kia trở về sẽ cướp mất thân phận của con gái mình.
Bây giờ cô ta đã mất việc, mất chỗ ở, ngay cả Từ Cảnh Xuyên cũng bị Lê Thư An dắt mũi, vậy sau này con gái cô ta phải làm sao?
"Mẹ, con sợ quá… Con không muốn Lê Thư An làm mẹ con, con muốn đi với mẹ…"
Từ Yến Phi sợ đến run rẩy, khóc rống lên trong vòng tay Dương Kiều.
Cô ta vừa nói, vừa nhìn sang Từ Cảnh Xuyên.
Từ Cảnh Xuyên tràn đầy áy náy, liên tục trấn an: "Hai mẹ con yên tâm, con gái của anh chỉ có Yến Phi, ngoài ra không ai khác."
Dương Kiều òa khóc, nức nở không thôi.
Lê Thư An cau mày, kiên nhẫn đã cạn sạch.
Cô xoay con dao trong tay, lật cổ tay một cái, mũi dao sắc lạnh chạm vào cổ Từ Yến Phi.
Một giọt máu nhỏ theo đầu dao, lan xuống lưỡi dao sáng loáng.
Từ Yến Phi kinh hãi đến nghẹn lời.
"Tôi nói! Tôi nói!" Dương Kiều hét to, toàn thân run rẩy.
Từ Cảnh Xuyên hít sâu một hơi lạnh.
Làm tổn thương bản thân còn có thể nói là vô ý, nhưng đặt dao găm lên cổ con gái, cứa rách da chảy máu…
Lê Thư An…
Sao Lê Thư An lại trở thành thế này?
Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn là một người vợ hiền mẹ đảm, ngoan ngoãn nghe lời, anh ta bảo cô đi hướng đông thì tuyệt đối không dám bước sang hướng tây.
Với con cái lại càng cưng chiều hết mực, ngay cả một sợi tóc cũng không nỡ động vào.
Bây giờ…
Từ Cảnh Xuyên nhìn con trai bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lại nhìn con gái bị cứa rách da chảy máu, chợt cảm thấy không còn nhận ra Lê Thư An nữa.
Cô vẫn là người phụ nữ từng yêu anh ta đến mức đánh mất cả bản thân đó sao?
Hay là, cô yêu anh ta đến phát điên rồi?
Không thể chấp nhận được việc anh ta và Tiểu Kiều lén lút sinh con sau lưng cô?
Cố tình làm ầm ĩ lên, chẳng qua cũng chỉ là muốn anh ta nhìn cô thêm một lần?
“Xì…”
Một cơn đau nhói bất ngờ truyền đến từ cánh tay, anh ta cúi xuống nhìn, phát hiện móng tay của Dương Kiều đang bấu chặt vào da thịt mình.
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
