0 chữ
Chương 47
Chương 47
"Hai người có đi mở phòng tôi cũng không thèm quan tâm."
Lê Thư An bước tới, hỏi thẳng: "Con gái tôi đâu?"
"… Chẳng phải chuyện này đã kết thúc rồi sao? Cô còn hỏi nó làm gì?"
Lê Thư An nhổ một bãi nước bọt: "Tai nào của hai người nghe được thế? Nếu nghe nhầm thì cắt quách đi tặng cho người cần!"
"Cô…"
Từ Cảnh Xuyên giận đến mức đau nhói ngực.
Chuyện này vốn dĩ không nên bại lộ, tại sao Dương Kiều lại sơ ý đến mức nói chuyện này ngay trong nhà, để bọn trẻ nghe thấy và gây ra lùm xùm như vậy?
Anh ta cau mày, bất mãn liếc nhìn Dương Kiều.
Dương Kiều đỏ mắt làm bộ đáng thương, nhưng tay thì siết chặt vạt áo, hận không thể xé xác người trước mặt.
"Tôi thực sự không biết con bé ở đâu, nhưng Tiểu Kiều đã từng đến xem một lần, nói rằng gia đình đó đối xử với đứa trẻ rất tốt. Nhà họ cũng giống nhà chúng ta, có một trai một gái, đúng là một gia đình trọn vẹn."
Nói đến đây, còn ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài cảm thán: "Đừng đi quấy rầy họ nữa. Sau này Yến Phi chính là con gái ruột của cô, cô cũng có một trai một gái, chúng ta cứ sống yên ổn như trước kia, không phải rất tốt sao?"
Sống yên ổn như trước kia?
Yên ổn cái con mẹ nhà anh!
Lê Thư An cười nhạt vì tức giận.
"Các người có thể không nói cho tôi biết, nhưng tôi cũng không đảm bảo rằng một ngày nào đó sẽ không bỏ rơi Từ Yến Phi ở nơi hoang vắng, có thể là rừng sâu có dã thú và rắn độc, cũng có thể là vùng nước sâu không thấy đáy, hoặc…"
Cô liếc nhìn Từ Yến Phi, nhếch môi cười hiểm độc:
"Đẩy con bé từ trên lầu xuống, làm gãy tay gãy chân gì đó. Không biết nếu đầu con bé cũng va vào đâu vỡ toác ra như tôi từng bị thì còn mạng sống không nhỉ? Hả?"
Hai người kia hoảng sợ.
"Lê Thư An, cô độc ác quá! Yến Phi chỉ là một đứa trẻ không biết gì!"
Dương Kiều hét lên the thé.
Từ Cảnh Xuyên nhìn Lê Thư An như nhìn một kẻ điên: "Cô còn định phát điên đến bao giờ?"
"Tôi điên? Tôi độc ác?"
Lê Thư An khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng gõ đầu nhọn của con dao lên cánh tay mình: "Tôi có thể ác hơn hai người sao? Các người tráo đổi con gái của tôi ngay khi nó vừa lọt lòng, lừa dối tôi suốt bao năm trời… Người độc ác nhất trên đời này chính là các người mới đúng!"
Nói đến đây, hình ảnh kiếp trước đột nhiên ập đến trong đầu Lê Thư An.
Con gái cô mới ba tuổi đã bị bắt làm việc nhà, bị đánh gãy chân, bị đá gãy xương sườn, cuối cùng bị Dương Kiều bán cho một lão già góa vợ, thai to khó sinh, cả mẹ lẫn con đều chết oan uổng…
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cô muốn gϊếŧ người!
Lê Thư An bước tới, hỏi thẳng: "Con gái tôi đâu?"
"… Chẳng phải chuyện này đã kết thúc rồi sao? Cô còn hỏi nó làm gì?"
Lê Thư An nhổ một bãi nước bọt: "Tai nào của hai người nghe được thế? Nếu nghe nhầm thì cắt quách đi tặng cho người cần!"
"Cô…"
Từ Cảnh Xuyên giận đến mức đau nhói ngực.
Chuyện này vốn dĩ không nên bại lộ, tại sao Dương Kiều lại sơ ý đến mức nói chuyện này ngay trong nhà, để bọn trẻ nghe thấy và gây ra lùm xùm như vậy?
Anh ta cau mày, bất mãn liếc nhìn Dương Kiều.
Dương Kiều đỏ mắt làm bộ đáng thương, nhưng tay thì siết chặt vạt áo, hận không thể xé xác người trước mặt.
"Tôi thực sự không biết con bé ở đâu, nhưng Tiểu Kiều đã từng đến xem một lần, nói rằng gia đình đó đối xử với đứa trẻ rất tốt. Nhà họ cũng giống nhà chúng ta, có một trai một gái, đúng là một gia đình trọn vẹn."
Sống yên ổn như trước kia?
Yên ổn cái con mẹ nhà anh!
Lê Thư An cười nhạt vì tức giận.
"Các người có thể không nói cho tôi biết, nhưng tôi cũng không đảm bảo rằng một ngày nào đó sẽ không bỏ rơi Từ Yến Phi ở nơi hoang vắng, có thể là rừng sâu có dã thú và rắn độc, cũng có thể là vùng nước sâu không thấy đáy, hoặc…"
Cô liếc nhìn Từ Yến Phi, nhếch môi cười hiểm độc:
"Đẩy con bé từ trên lầu xuống, làm gãy tay gãy chân gì đó. Không biết nếu đầu con bé cũng va vào đâu vỡ toác ra như tôi từng bị thì còn mạng sống không nhỉ? Hả?"
Hai người kia hoảng sợ.
Dương Kiều hét lên the thé.
Từ Cảnh Xuyên nhìn Lê Thư An như nhìn một kẻ điên: "Cô còn định phát điên đến bao giờ?"
"Tôi điên? Tôi độc ác?"
Lê Thư An khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng gõ đầu nhọn của con dao lên cánh tay mình: "Tôi có thể ác hơn hai người sao? Các người tráo đổi con gái của tôi ngay khi nó vừa lọt lòng, lừa dối tôi suốt bao năm trời… Người độc ác nhất trên đời này chính là các người mới đúng!"
Nói đến đây, hình ảnh kiếp trước đột nhiên ập đến trong đầu Lê Thư An.
Con gái cô mới ba tuổi đã bị bắt làm việc nhà, bị đánh gãy chân, bị đá gãy xương sườn, cuối cùng bị Dương Kiều bán cho một lão già góa vợ, thai to khó sinh, cả mẹ lẫn con đều chết oan uổng…
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cô muốn gϊếŧ người!
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
