TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Nhưng Lê Thư An lại nhanh hơn một bước.

"Dương Kiều, cô không thấy người tình của cô đang khó xử đến chết rồi sao? Không phải cô luôn thấu tình đạt lý lắm à? Sao lúc này lại không biết điều thế?"

Cô vừa lắc đầu tặc lưỡi đầy ghét bỏ, vừa tiếp tục châm ngòi giữa hai người:

"Người trong lòng của anh cũng chẳng yêu anh đến mức đó đâu, Từ Cảnh Xuyên à. Người thực sự yêu anh sẽ hiểu nỗi khổ của anh, thông cảm với khó khăn của anh, chủ động san sẻ giúp anh. Còn cô ta thì sao? Cô ta còn đang chờ anh mở miệng giữ cô ta lại và đuổi tôi đi kìa!"

Hai câu nói nhẹ nhàng đã đủ để cả hai người kia biến sắc.

Từ Cảnh Xuyên nhíu mày, nhìn Dương Kiều một cái, trong ánh mắt thoáng chút lạnh lẽo.

Dương Kiều rùng mình, vội lên tiếng: "Anh Cảnh Xuyên, anh đừng nghe cô ta ly gián. Em đang định nói với anh đây, dù sao đây cũng là nhà họ Từ, em vào ở danh không chính ngôn không thuận, em đi là được. Chỉ là… Yến Phi… có thể để con bé ở lại không?"

"Yến Phi là con gái anh, anh xem ai dám đuổi nó đi."

Từ Cảnh Xuyên như trút được gánh nặng, trên mặt lộ rõ vẻ áy náy, dịu giọng an ủi Dương Kiều, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn Lê Thư An.

Chưa kịp để anh ta nói thêm gì, Từ Gia Thụ bỗng không biết từ đâu lao ra, chắn trước mặt Từ Yến Phi, gào lên với Lê Thư An: "Yến Phi là em gái tôi, Lê Thư An, cô không được đuổi nó đi! Cô mà đuổi nó, tôi…"

Lê Thư An cúi mắt nhìn cậu ta.

"…Tôi sẽ thật sự không nhận cô là mẹ nữa!"

Từ Gia Thụ ưỡn thẳng lưng, trừng mắt nhìn Lê Thư An đầy dữ dằn.

Lê Thư An khẽ nhấc tay, Từ Gia Thụ giật mình lùi lại theo bản năng.

"Nhát thế? Lại đây, tôi đảm bảo không đánh chết cậu đâu."

Lê Thư An cười nhạt, rồi vung tay tát một cái mạnh như trời giáng giáng xuống mặt Từ Gia Thụ.

Bốp!

Từ Gia Thụ loạng choạng lùi về phía sau, ngã phịch xuống đất.

Cậu ta ôm lấy má, ánh mắt nhìn Lê Thư An vừa căm hận vừa sợ hãi: "Lê Thư An, cô lại đánh tôi!"

Lê Thư An chậm rãi cúi xuống, vỗ nhẹ lưỡi dao dính máu lên mặt cậu ta, khóe môi khẽ cong, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.

"Có một ngày cậu sẽ hiểu, một cái tát này chỉ là chuyện nhỏ."

Từ Gia Thụ nhìn vết máu đỏ tươi trên con dao, trừng lớn mắt, không thể thốt nên lời.

"…Cô… cô…"

Trong lúc đó, Dương Kiều đã giúp Từ Cảnh Xuyên băng bó vết thương, hai người họ dìu nhau đi ra cửa.

"Đứng lại."

Lê Thư An lạnh lùng lên tiếng.

Từ Cảnh Xuyên quay đầu lại, trông vô cùng bực bội: "Lê Thư An, cô còn muốn làm gì nữa hả? Cô không cho Tiểu Kiều ở lại đây, tôi đưa cô ấy ra ngoài thuê nhà, vậy được chưa? Cô có thể bớt gây chuyện được không?"

3

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.