0 chữ
Chương 45
Chương 45
Sắc mặt Từ Cảnh Xuyên trắng bệch, không thể tin nổi: "Cô điên rồi à? Tiểu Kiều đã làm gì có lỗi với cô mà cô phải nhằm vào cô ấy như thế!"
"Ồ, còn cả anh nữa…"
Lê Thư An nghiêng đầu, giễu cợt: "Tiền của anh thuộc tài sản chung của vợ chồng. Nếu dám đem tiền này cho Dương Kiều, tôi sẽ báo công an, yêu cầu bọn họ đòi lại từng đồng!"
"Cô…"
"Lê Thư An!"
Từ Cảnh Xuyên giận đến mức gân xanh trên trán nổi cộm, giơ tay định đánh cô.
Ánh mắt Lê Thư An lạnh xuống, cô thò tay vào túi quần, móc ra một con dao gọt hoa quả sáng loáng, chĩa thẳng vào lòng bàn tay của Từ Cảnh Xuyên.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì cô đã vung dao chém tới.
"Á!"
Máu tươi tràn ra, thấm đẫm lòng bàn tay anh ta, nhỏ xuống nền đất.
Từ Cảnh Xuyên đau đến mức rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Dương Kiều hét toáng lên: "Anh Cảnh Xuyên! Lê Thư An, cô phát điên cái gì thế? Cô không chứa nổi tôi thì tôi đi là được! Nhưng sao có thể làm tổn thương anh Cảnh Xuyên hả?"
Cô ta sắp phát điên rồi!
Lê Thư An bây giờ đến lời của Từ Cảnh Xuyên còn không nghe, cô ta còn có thể làm gì được đây?
Biết thế này, lẽ ra lúc trước cô ta nên ra tay dứt khoát, trực tiếp trừ khử luôn Lê Thư An.
"Mẹ nuôi đừng đi mà. Mẹ nuôi có thể ngủ với con."
Từ Yến Phi chạy ra từ trong phòng, dang hai cánh tay gầy guộc bảo vệ Dương Kiều.
Lê Thư An nhìn cô bé một cái, chợt “ồ” lên một tiếng: "Suýt nữa thì quên, mày là con hoang. Mày cút khỏi nhà họ Từ cùng mẹ mày đi."
Từ Cảnh Xuyên lập tức bùng nổ, gào lên: "Lê Thư An, đây là nhà họ Từ, là nhà của tôi! Người phải cút đi là cô!"
"Được thôi."
Lê Thư An dứt khoát xách túi lên, làm bộ bước ra ngoài.
"Vậy tôi ra cổng khu tập thể viện nghiên cứu, cùng mọi người tán gẫu một chút, bảo rằng kỹ sư Từ vì bênh vực người thứ ba nên đuổi vợ khỏi nhà họ Từ! Sau đó lại đến tìm vợ của lãnh đạo đơn vị để hỏi han chút đạo lý…"
Từ Cảnh Xuyên như bị bóp nghẹn cổ họng, mặt mày xanh mét, lửa giận ngút trời: "Lê Thư An, cô đang uy hϊếp tôi!"
"Đúng vậy."
Lê Thư An quay đầu lại, nở nụ cười đầy thách thức.
"Cô…!"
"Anh nghĩ kỹ đi, rốt cuộc là tôi đi, hay hai mẹ con bọn họ đi?"
Nét mặt của Từ Cảnh Xuyên vặn vẹo đến mức méo mó. Anh ta rất muốn mở miệng chửi mắng cô, bảo cô biến đi cho khuất mắt. Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay lãnh đạo đã có ý không hài lòng với mình, nếu Lê Thư An thật sự ra trước cổng khu tập thể gây chuyện…
Từ Cảnh Xuyên liếc mắt thật nhanh về phía Dương Kiều.
Dương Kiều nhìn thấy sự giằng co trong đáy mắt anh ta, trong lòng chợt trầm xuống, định mở miệng thể hiện sự rộng lượng của mình.
"Ồ, còn cả anh nữa…"
Lê Thư An nghiêng đầu, giễu cợt: "Tiền của anh thuộc tài sản chung của vợ chồng. Nếu dám đem tiền này cho Dương Kiều, tôi sẽ báo công an, yêu cầu bọn họ đòi lại từng đồng!"
"Cô…"
"Lê Thư An!"
Từ Cảnh Xuyên giận đến mức gân xanh trên trán nổi cộm, giơ tay định đánh cô.
Ánh mắt Lê Thư An lạnh xuống, cô thò tay vào túi quần, móc ra một con dao gọt hoa quả sáng loáng, chĩa thẳng vào lòng bàn tay của Từ Cảnh Xuyên.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì cô đã vung dao chém tới.
"Á!"
Máu tươi tràn ra, thấm đẫm lòng bàn tay anh ta, nhỏ xuống nền đất.
Từ Cảnh Xuyên đau đến mức rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Cô ta sắp phát điên rồi!
Lê Thư An bây giờ đến lời của Từ Cảnh Xuyên còn không nghe, cô ta còn có thể làm gì được đây?
Biết thế này, lẽ ra lúc trước cô ta nên ra tay dứt khoát, trực tiếp trừ khử luôn Lê Thư An.
"Mẹ nuôi đừng đi mà. Mẹ nuôi có thể ngủ với con."
Từ Yến Phi chạy ra từ trong phòng, dang hai cánh tay gầy guộc bảo vệ Dương Kiều.
Lê Thư An nhìn cô bé một cái, chợt “ồ” lên một tiếng: "Suýt nữa thì quên, mày là con hoang. Mày cút khỏi nhà họ Từ cùng mẹ mày đi."
Từ Cảnh Xuyên lập tức bùng nổ, gào lên: "Lê Thư An, đây là nhà họ Từ, là nhà của tôi! Người phải cút đi là cô!"
"Được thôi."
"Vậy tôi ra cổng khu tập thể viện nghiên cứu, cùng mọi người tán gẫu một chút, bảo rằng kỹ sư Từ vì bênh vực người thứ ba nên đuổi vợ khỏi nhà họ Từ! Sau đó lại đến tìm vợ của lãnh đạo đơn vị để hỏi han chút đạo lý…"
Từ Cảnh Xuyên như bị bóp nghẹn cổ họng, mặt mày xanh mét, lửa giận ngút trời: "Lê Thư An, cô đang uy hϊếp tôi!"
"Đúng vậy."
Lê Thư An quay đầu lại, nở nụ cười đầy thách thức.
"Cô…!"
"Anh nghĩ kỹ đi, rốt cuộc là tôi đi, hay hai mẹ con bọn họ đi?"
Nét mặt của Từ Cảnh Xuyên vặn vẹo đến mức méo mó. Anh ta rất muốn mở miệng chửi mắng cô, bảo cô biến đi cho khuất mắt. Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay lãnh đạo đã có ý không hài lòng với mình, nếu Lê Thư An thật sự ra trước cổng khu tập thể gây chuyện…
Dương Kiều nhìn thấy sự giằng co trong đáy mắt anh ta, trong lòng chợt trầm xuống, định mở miệng thể hiện sự rộng lượng của mình.
3
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
