TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44

Lê Thư An lập tức thở phào, cảm ơn trung gian.

Anh ta khoát tay cười: "Tôi cũng vì tiền thôi, hai bên cùng có lợi mà. Chủ nhà nghe nói cô đang gặp khó khăn, chiều nay sẽ ghé qua đây. Cô có muốn đặt cọc trước luôn không? Chúng ta chốt hẳn việc này đi?"

"Được."

Lê Thư An nhanh chóng đến ngân hàng gần đó rút tiền, khi cô quay lại, chủ nhà đã đến, trên tay cầm sẵn một bản hợp đồng đơn giản.

Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, cô lập tức giao tiền đặt cọc.

Chủ nhà cho cô thời hạn sáu tháng để gom đủ tiền. Trong thời gian này, quyền sử dụng nhà thuộc về Lê Thư An. Nếu sau nửa năm cô vẫn không thể thanh toán số tiền còn lại, thì khoản đặt cọc sẽ được tính vào tiền thuê nhà, không được hoàn trả.

Cả ba bên đều hài lòng.

Chủ nhà đưa chìa khóa cho cô. Trung gian nghe nói cô muốn dọn vào ở trong một hai ngày tới, liền chủ động giúp dọn dẹp sân nhà, còn chỉ cho Lê Thư An địa chỉ nhà mình và số điện thoại công cộng gần đó, dặn nếu có việc gì thì cứ tìm anh ta.

Lê Thư An cảm ơn rồi nhìn sắc trời, nhanh chóng quay về nhà họ Từ lấy túi đồ đã gói sẵn.

Trên đường đi ngang qua cửa hàng bách hóa, cô ghé vào mua một con dao gọt hoa quả để phòng thân.

Ở nông thôn, trẻ con bảy tuổi đã có thể làm rất nhiều việc. Nếu đối phương mềm mỏng hay cứng rắn đều không chịu thả người…

Cô không ngại ra tay. Dù phải dùng vũ lực để cướp lại.

Cầm theo túi đồ định rời đi, thì Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều mang theo túi lớn túi nhỏ lao vào nhà.

Vừa trông thấy cô, cả hai đều phẫn nộ.

Giọng Dương Kiều mang theo tiếng khóc nức nở: "Cô hài lòng rồi chứ, Lê Thư An? Tôi mất việc, nhà cũng bị tổ chức thu lại, cô bảo tôi sau này phải ở đâu? Phải sống thế nào đây?"

"Không có chỗ ở thì đi chết đi, chết rồi tôi còn tặng cô một tấm chiếu cói đấy."

Lê Thư An lật mắt, giọng điệu khinh miệt.

Sắc mặt Từ Cảnh Xuyên u ám: "Lê Thư An, sao cô có thể trở nên độc ác như vậy?"

Dương Kiều quăng hết túi lớn túi nhỏ xuống đất, xoay người nhào vào lòng anh ta, bật khóc nức nở: "Anh Cảnh Xuyên, sau này em phải làm sao đây? Em không còn nhà để về, nhà mẹ đẻ cũng không chứa chấp em. Sớm biết thế này, năm đó em đã không nên ly hôn với anh…"

Nghe cô ta nhắc đến chuyện cũ, lòng Từ Cảnh Xuyên đau như dao cắt, anh ta lập tức ra lệnh:

"Cô dọn vào phòng chứa đồ đi, để phòng của cô lại cho Tiểu Kiều."

Lê Thư An nhổ một bãi nước bọt, cười lạnh: "Anh nghĩ đẹp lắm!"

"Đừng tưởng tôi không biết cô ta kiếm chác được không ít trong mấy năm nay. Ra ngoài thuê nhà hay mua nhà tôi mặc kệ, nhưng muốn vào ở nhà họ Từ… Cô ta mà dám bước vào, tôi dám treo đầy phố cái băng rôn người thứ ba kia của cô ta đấy!"

4

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.