TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

"Lê Thư An!"

Từ Cảnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi quát.

Dương Kiều vội kéo anh ta lại, dịu giọng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, cô ấy đang bực bội, chúng ta đừng chọc vào. Em ra ngoài mua chút đồ ăn về nhé? Lỡ như... cô ấy thật sự đến đơn vị treo băng rôn bôi nhọ chúng ta thì sao, anh Cảnh Xuyên? Đến lúc đó chúng ta phải làm thế nào?"

Từ Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua Từ Gia Thụ đang ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa gào, mũi dãi tèm lem, trong lòng bực bội đến mức chân mày nhíu chặt.

Nhưng nghĩ đến chuyện khi nãy Lê Thư An thừa nhận ghen với Dương Kiều, sự bất an trong lòng anh ta cũng giảm bớt đôi phần.

"Đừng lo, cô ta chỉ nhất thời phát điên thôi, không dám thực sự làm loạn đến đơn vị đâu."

Không ai dám chọc vào, Lê Thư An được yên tĩnh.

Suốt cả buổi chiều, cô thu dọn hết những thứ có thể bán được, mang ra ngoài tìm chỗ đổi lấy tiền. Có tiền trong tay, cô cùng Khổng Như Anh tìm một trung gian môi giới, nhờ họ tìm giúp một căn nhà khoảng một trăm mét vuông, tốt nhất là tứ hợp viện, tuyệt đối không phải nhà tập thể.

Cô cũng mua sẵn hai bộ quần áo theo kích cỡ của một đứa trẻ bảy tuổi để dự phòng.

"A Lê, bao giờ chúng ta đi đón đứa nhỏ đây?" Khổng Như Anh lo lắng hỏi.

Lê Thư An suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Ngày kia, trước khi đi tớ sẽ gọi cậu."

"Được!" Đôi mắt Khổng Như Anh sáng lên, liên tục gật đầu.

Trở về nhà họ Từ, trời đã nhá nhem tối. Lê Thư An đã ăn ở ngoài, cô trực tiếp về phòng như thường lệ.

Bà cụ Từ than thở với ông cụ Từ: "Đây là con dâu hay cái gì chứ? Ra khỏi nhà không chào ai, về cũng không gọi người, cơm nước cũng không chịu nấu..."

Lê Thư An chẳng buồn liếc mắt đến bọn họ.

Dương Kiều bưng thức ăn từ bếp đi ra, dịu giọng gọi: "Thư An, ăn tối cùng nhau đi?"

"Rầm!" Lê Thư An thẳng tay đóng sầm cửa.

Từ Cảnh Xuyên nghe thấy tiếng động liền sải bước ra ngoài, vừa nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt, tái nhợt của Dương Kiều, hàng lông mày anh ta nhíu chặt: "Lê Thư An, cô lại làm trò gì nữa hả? Tiểu Kiều có lòng tốt mời cô ăn cơm, cô đập phá cái gì chứ!"

"…Thôi thôi, em không sao mà. Anh Cảnh Xuyên, chúng ta ăn cơm đi, bố mẹ cũng đói rồi."

Dương Kiều chớp mắt, viền mắt hơi đỏ, cố gắng nặn ra một nụ cười.

Từ Cảnh Xuyên trừng mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hừ lạnh: "Thật đúng là không biết điều."

Lê Thư An chẳng bận tâm đến bất kỳ ai. Cô ngủ một giấc thật ngon.

Sáng sớm hôm sau, Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều đèo nhau trên xe đạp, vừa đi vừa cười nói, hướng thẳng đến viện nghiên cứu.

Đến cổng viện, hai người lập tức cứng đờ, không cười nổi nữa.

4

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.