TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Lê Thư An… Cô ta điên rồi!

Ngay cả con ruột mình cũng dám đánh!

Lê Thư An bước tới, nhấc chân đá thêm mấy cái.

"A! Đau quá! Mẹ ơi...!"

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp nhà.

Lê Thư An khẽ nhếch môi, khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt.

Kêu la cái gì?

Cơn đau này có bằng lúc cô trúng độc đến mức lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt, máu chảy ròng ròng từ thất khiếu không?

Thân xác thì như con bê con, mà sức chịu đựng lại chẳng bằng con muỗi!

"Bà đây sinh ra mày, nuôi nấng mày hơn mười năm, lúc mày bệnh tật, bà đây liều cả cái mạng để che chở cho mày. Thế mà chỉ vì vài câu nói của người ngoài mà mày đã bị dụ dỗ rồi hả?"

Vừa nói cô vừa đá mạnh một cái nữa.

"Không giúp tao thì thôi lại còn quay sang mắng tao? Đẻ mày ra chi bằng đẻ ra miếng thịt xá xíu còn có ích hơn!"

"Đồ súc sinh!"

"A!!! Con mụ điên này! Ai bảo là cô sinh ra tôi! Tôi còn không thèm làm con của cô đâu!"

Từ Gia Thụ gào lên, không thể tin nổi khi người mẹ mà trước giờ chưa từng nỡ chạm vào một đầu ngón tay của cậu, giờ lại đấm đá túi bụi như thế này.

Cậu hét lên, nghĩ rằng như mọi khi, chỉ cần la lối om sòm thì Lê Thư An sẽ nhượng bộ.

Nhưng nào ngờ...

"Được thôi, vậy thì mày cứ đi làm con trai của Dương Kiều đi, tao không cần mày nữa." Lê Thư An dứt khoát nói xong, lại tung thêm một cú đá vào đầu Từ Gia Thụ.

Đánh xong thì thôi, cô xoay người thản nhiên bước vào phòng.

Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút mơ hồ.

Bố mẹ Từ nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng phải lên tiếng: "... Còn nấu cơm nữa không?"

Bà Từ lầm bầm đứng dậy, đi gõ cửa phòng Lê Thư An: "Lê Thư An, ra đây nấu cơm! Cả nhà vẫn chưa ăn, cô vào phòng làm gì?"

"Trước khi tôi gả đến đây, nhà các người không biết tự nấu cơm à? Muốn ăn thì tự đi mà nấu!"

Giọng nói của Lê Thư An vọng ra từ trong phòng.

Sắc mặt bà Từ lập tức trở nên khó coi: "Ngày nào cô còn là con dâu nhà này thì phải hầu hạ chúng tôi ngày đấy! Mau ra đây!"

Bà ta đập cửa liên tục.

Lê Thư An khinh thường cười lạnh: "Không nấu! Đói thì chết đói đi, dù sao thì nhà các người cũng chẳng có ai tử tế cả. Chết đói cũng coi như tiết kiệm lương thực cho đất nước, đóng góp cho công cuộc xây dựng xã hội."

Nghe vậy, bố mẹ Từ lập tức nổi trận lôi đình.

Ông Từ gầm lên gọi con trai: "Mày là đàn ông mà ngay cả vợ mình cũng không quản nổi! Thế mà cũng đòi làm chủ gia đình à?"

Từ Cảnh Xuyên chưa kịp phản ứng, bên trong lại vang lên giọng điệu khinh bỉ của Lê Thư An: "Anh ta mà cũng xứng làm chủ gia đình sao? Người như anh ta, đến làm người còn không xứng!"

4

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.