0 chữ
Chương 30
Chương 30
“Vậy thì hai người cứ tự chứng minh sự trong sạch đi. Đi giải thích với lãnh đạo của các người xem, vì sao giữa ban ngày ban mặt hai người lại ở nhà? Vì sao Dương Kiều nghe điện thoại của tôi mà nói anh không đưa tiền viện phí, muốn người phụ nữ đã sinh con cho anh là tôi hầu hạ bố mẹ anh, cứu mạng anh phải chết trong bệnh viện?”
“Tôi không có nói như vậy!”
Dương Kiều theo phản xạ phủ nhận ngay.
Lê Thư An cụp mắt nhìn cô ta: “Tự chứng minh đi.”
“Anh Cảnh Xuyên có thể làm chứng cho tôi…”
Lê Thư An ồ lên một tiếng: “Hai người cùng một ruột với nhau, lời khai của anh ta không đáng tin.”
“Lê Thư An, cô giở trò với tôi đấy à?”
Dương Kiều tức đến trợn trừng mắt.
Sắc mặt Từ Cảnh Xuyên cũng xanh mét, chỉ tay vào cô mà mắng: “Lê Thư An, có phải cô rảnh quá hóa điên không? Cô vô lý cũng phải có giới hạn! Chuyện tiền viện phí còn chưa tính với cô, cô lại giở thêm trò này! Chẳng qua cô chỉ lợi dụng chút ân huệ nhỏ nhoi khi còn ở nông thôn để uy hϊếp tôi thôi, nhưng mấy năm qua cô ăn của tôi, uống của tôi, ở nhà tôi, nếu tính sổ ra thì cô…”
“Khoan đã.”
Lê Thư An cắt ngang: “Tôi biết anh muốn tính toán, nhưng anh đừng vội, về sau còn vô số thứ để anh tính. Bây giờ anh đã nhắc đến công việc của Dương Kiều, vậy thì chúng ta nói về chuyện này trước đã.”
Dương Kiều giật thót tim.
Cô ta quá rõ công việc này của mình từ đâu mà có!
"Anh Cảnh Xuyên..." Dương Kiều níu lấy cánh tay Từ Cảnh Xuyên.
Từ Cảnh Xuyên nhìn cô ta một cái trấn an, sau đó quay sang trừng mắt với Lê Thư An: "Chúng tôi không có gì để nói với cô cả!"
"Chúng tôi?"
Lê Thư An khoanh tay trước ngực, ánh mắt lướt từ mặt Từ Cảnh Xuyên sang Dương Kiều: "Đúng là một đôi tiện nhân đáng bị trời đánh."
"Cô!"
Từ Cảnh Xuyên tức đến mức muốn chửi, nhưng lại bị Lê Thư An chặn họng ngay lập tức.
"Được rồi, đừng đánh trống lảng nữa. Tôi hỏi anh, công việc này của Dương Kiều vốn là dành cho vợ anh. Cô ta là vợ anh sao?"
"Ai nói bậy trước mặt cô..."
Từ Cảnh Xuyên nhíu mày, đang định phản bác thì đột nhiên khựng lại, như thể nghĩ thông ra điều gì, sắc mặt lộ rõ vẻ bực bội: "Cô làm loạn từ nãy đến giờ cũng chỉ vì chuyện này sao? Lê Thư An, có phải cô không chịu nổi khi thấy Tiểu Kiều có cuộc sống tốt không? Cô nói..."
Hệ thống đột nhiên sống lại, gào ầm lên trong đầu Lê Thư An:
[Ký chủ! Mau nói là phải! Bảo anh ta rằng cô đang ghen đi, ghen vì anh ta đối xử với nữ chính tốt hơn cô! Như thế mới có thể kéo cốt truyện về quỹ đạo, cô mới có thể tiếp tục làm nhiệm vụ...]
“Tôi không có nói như vậy!”
Dương Kiều theo phản xạ phủ nhận ngay.
Lê Thư An cụp mắt nhìn cô ta: “Tự chứng minh đi.”
“Anh Cảnh Xuyên có thể làm chứng cho tôi…”
Lê Thư An ồ lên một tiếng: “Hai người cùng một ruột với nhau, lời khai của anh ta không đáng tin.”
“Lê Thư An, cô giở trò với tôi đấy à?”
Dương Kiều tức đến trợn trừng mắt.
Sắc mặt Từ Cảnh Xuyên cũng xanh mét, chỉ tay vào cô mà mắng: “Lê Thư An, có phải cô rảnh quá hóa điên không? Cô vô lý cũng phải có giới hạn! Chuyện tiền viện phí còn chưa tính với cô, cô lại giở thêm trò này! Chẳng qua cô chỉ lợi dụng chút ân huệ nhỏ nhoi khi còn ở nông thôn để uy hϊếp tôi thôi, nhưng mấy năm qua cô ăn của tôi, uống của tôi, ở nhà tôi, nếu tính sổ ra thì cô…”
Lê Thư An cắt ngang: “Tôi biết anh muốn tính toán, nhưng anh đừng vội, về sau còn vô số thứ để anh tính. Bây giờ anh đã nhắc đến công việc của Dương Kiều, vậy thì chúng ta nói về chuyện này trước đã.”
Dương Kiều giật thót tim.
Cô ta quá rõ công việc này của mình từ đâu mà có!
"Anh Cảnh Xuyên..." Dương Kiều níu lấy cánh tay Từ Cảnh Xuyên.
Từ Cảnh Xuyên nhìn cô ta một cái trấn an, sau đó quay sang trừng mắt với Lê Thư An: "Chúng tôi không có gì để nói với cô cả!"
"Chúng tôi?"
Lê Thư An khoanh tay trước ngực, ánh mắt lướt từ mặt Từ Cảnh Xuyên sang Dương Kiều: "Đúng là một đôi tiện nhân đáng bị trời đánh."
"Cô!"
Từ Cảnh Xuyên tức đến mức muốn chửi, nhưng lại bị Lê Thư An chặn họng ngay lập tức.
"Được rồi, đừng đánh trống lảng nữa. Tôi hỏi anh, công việc này của Dương Kiều vốn là dành cho vợ anh. Cô ta là vợ anh sao?"
Từ Cảnh Xuyên nhíu mày, đang định phản bác thì đột nhiên khựng lại, như thể nghĩ thông ra điều gì, sắc mặt lộ rõ vẻ bực bội: "Cô làm loạn từ nãy đến giờ cũng chỉ vì chuyện này sao? Lê Thư An, có phải cô không chịu nổi khi thấy Tiểu Kiều có cuộc sống tốt không? Cô nói..."
Hệ thống đột nhiên sống lại, gào ầm lên trong đầu Lê Thư An:
[Ký chủ! Mau nói là phải! Bảo anh ta rằng cô đang ghen đi, ghen vì anh ta đối xử với nữ chính tốt hơn cô! Như thế mới có thể kéo cốt truyện về quỹ đạo, cô mới có thể tiếp tục làm nhiệm vụ...]
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
