TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31

"Tôi ghen? Anh ta cũng xứng đáng sao? Câm miệng, đừng ồn ào nữa!"

Bị nó làm phiền đến ong cả đầu, Lê Thư An trực tiếp quát lên.

Từ Cảnh Xuyên sững sờ, đột nhiên ngậm miệng.

Hệ thống ủy khuất "ồ" một tiếng, không dám nói thêm.

Lê Thư An liếc nhìn Từ Cảnh Xuyên một cái, thấy Dương Kiều lại kéo tay anh ta.

Từ Cảnh Xuyên cau mày, ánh mắt nhìn Lê Thư An đầy vẻ khó chịu: "Tiểu Kiều là vợ trước của tôi, nếu không vì chính sách đi nông thôn thì chúng tôi đã không ly hôn..."

"Ồ, anh cũng biết cô ta là vợ trước của anh à?"

Lê Thư An cười nhạt: "Cô ta ly hôn với anh vì lý do gì, trong lòng anh không biết sao? Khi rời bỏ anh, cô ta chẳng hề do dự chút nào. Bây giờ thấy anh có tương lai, cô ta lại nhào tới, anh thực sự nghĩ cô ta yêu anh sao?"

Tạo cơ hội chia rẽ bọn họ.

Sắc mặt Dương Kiều lập tức thay đổi, hoảng hốt níu chặt lấy tay Từ Cảnh Xuyên: "Anh Cảnh Xuyên, em không có!"

"Anh biết, anh tin em." Từ Cảnh Xuyên nói chắc nịch.

Lê Thư An nghiến răng, suýt thì bật cười.

"Được rồi, thời gian cho hai người tình chàng ý thϊếp không còn nhiều đâu, tranh thủ đi."

Từ Cảnh Xuyên: "..."

"Lê Thư An, cô có thể nói chuyện bình thường một chút không?"

Anh ta trưng ra dáng vẻ "Tôi biết cô yêu tôi, nhưng cô có thể bớt làm phiền tôi được không?", khiến Lê Thư An suýt tức đến bật cười.

"Thật đúng là chuyện lạ trên đời."

"Cô nói gì?"

Lê Thư An liếc anh ta một cái đầy khinh bỉ, nhếch môi cười:

"Tôi nói, hoặc là hai người trả lại công việc cho tôi, hoặc là tôi sẽ nói ra ngoài rằng anh ép tôi nhường công việc cho tình nhân nhỏ của anh."

Từ Cảnh Xuyên trừng mắt, tức đến mức lỗ mũi phập phồng.

“Tiểu Kiều phải dựa vào công việc này để sống mà cô cũng muốn cướp luôn sao? Đừng có mà mơ!”

Lê Thư An thờ ơ “Ồ” một tiếng: “Không muốn trả à? Vậy mai tôi sẽ đến trước cổng đơn vị của anh treo băng rôn, nói cho mọi người biết rằng Dương Kiều không biết xấu hổ, quyến rũ chồng người khác, xúi giục con cái chống đối mẹ ruột, còn tự hào vì ngủ với chồng kẻ khác…”

“Lê Thư An, cô điên rồi sao?”

Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều cùng lúc thét lên.

“Cô còn biết xấu hổ không?”

Mặt Từ Cảnh Xuyên xanh mét.

Lê Thư An cười nhạt: “Hai người gian díu sau lưng tôi, còn tráo con tôi đi, có thấy nhục nhã không? Nếu đã không biết xấu hổ, thì tôi đường đường chính chính làm gì cũng không phải e sợ.”

“Cô…”

“Tôi cho hai người thời gian suy nghĩ. Trước khi đi làm ngày mai, nhớ cho tôi một câu trả lời.”

Lê Thư An chớp mắt, ánh mắt lướt qua bọn họ, khẽ nâng cằm lên: “… Xem tôi quan tâm hai người đến mức nào đi.”

4

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.