0 chữ
Chương 29
Chương 29
Hệ thống giả vờ câm lặng.
Nhưng Khổng Như Anh thì đã nhận ra điều gì đó.
Dù đứng ở góc độ nào, cô ấy cũng cảm thấy lo lắng. Nếu triệt để lật mặt với nhau, lỡ như Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều trả thù Lê Thư An thì sao?
Trong lời kể của Lê Thư An, kiếp trước bọn họ đã gϊếŧ Lê Thư An một lần… Không, phải là hai lần rồi.
Làm sao cô ấy có thể yên tâm được?
“Nhẫn nhịn cũng chẳng có kết quả tốt hơn đâu.”
Lê Thư An tiếp tục phân tích cho cô ấy: “Trong thiết lập của tiểu thuyết, chúng ta vốn chỉ là quân cờ trong trò chơi tình ái của Từ Cảnh Xuyên, Dương Kiều và Trần Kỳ Châu. Chúng ta được tạo ra để hy sinh, để hoàn thiện tình yêu vĩ đại của bọn họ. Nếu không phản kháng thì chắc chắn chúng ta sẽ chết. Nếu vùng lên, có lẽ còn một đường sống.”
Nhưng kết quả ra sao, vẫn chưa thể nói trước.
[Đã nói rồi mà! Kịch bản đã định, không ai thay đổi được! Dù các người có giãy giụa thế nào cũng vô ích thôi! Đến cuối cùng tất cả đều uổng công, chẳng bằng ngoan ngoãn làm nhiệm vụ…] Hệ thống lầm bầm.
Lê Thư An nở nụ cười không chút cảm xúc.
Cô không muốn đôi co với một cái chương trình đã được thiết lập sẵn.
Tam quan của tác giả cuốn tiểu thuyết này lệch lạc, nhân vật chính chẳng có phẩm hạnh gì mà vẫn được thiên đạo ưu ái. Còn các nhân vật phụ thì bị ép buộc phải hy sinh vì bọn họ?
Đương nhiên sẽ phản kháng!
Khổng Như Anh nghe hiểu câu cuối cùng: “Không phản kháng thì chắc chắn sẽ chết. Chỉ có phản kháng mới có thể giành lấy đường sống.”
Hai người chia nhau hành động, Khổng Như Anh mang tiền đi đóng viện phí, còn Lê Thư An trở về nhà họ Từ.
Vừa về đến nơi, đúng lúc cả nhà đang ăn trưa.
Dương Kiều ngồi trên sofa khóc lóc, Từ Cảnh Xuyên ôm lấy cô ta bằng một tư thế thân mật, nhẹ giọng dỗ dành.
Lê Thư An nhíu mày. Lẽ ra cô nên mượn máy ảnh của Thẩm Diệc Nam, chụp lại bộ dạng ghê tởm này của hai người rồi in ra, treo cùng với băng rôn đỏ chót ngay trước cổng đơn vị của Từ Cảnh Xuyên.
“Bố mẹ, Lê Thư An về rồi!”
Từ Yến Phi hô lên.
Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều đồng loạt ngẩng đầu lên. Một người đỏ hoe đôi mắt như đóa bạch liên mong manh yếu đuối, một kẻ thì đau lòng đến mức mắt cũng đỏ lên, trông như muốn ăn tươi nuốt sống Lê Thư An.
“Lê Thư An, cô còn mặt mũi quay về à?”
Gân xanh trên cổ Từ Cảnh Xuyên đều nổi cả lên vì tức giận: “Cô có biết cô gọi điện đến đơn vị nói linh tinh đã gây tổn thương lớn thế nào cho Tiểu Kiều không?”
“Ồ?”
Lê Thư An phối hợp dựng thẳng tai hóng chuyện.
Từ Cảnh Xuyên càng bực bội hơn: “Cô! Chuyện riêng tư, chuyện gia đình của chúng ta, cô lại mang đến đơn vị để nói! Cô muốn người khác nhìn Tiểu Kiều bằng ánh mắt gì? Sau này cô ấy còn làm việc ở đơn vị thế nào được nữa?”
Nhưng Khổng Như Anh thì đã nhận ra điều gì đó.
Dù đứng ở góc độ nào, cô ấy cũng cảm thấy lo lắng. Nếu triệt để lật mặt với nhau, lỡ như Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều trả thù Lê Thư An thì sao?
Trong lời kể của Lê Thư An, kiếp trước bọn họ đã gϊếŧ Lê Thư An một lần… Không, phải là hai lần rồi.
Làm sao cô ấy có thể yên tâm được?
“Nhẫn nhịn cũng chẳng có kết quả tốt hơn đâu.”
Lê Thư An tiếp tục phân tích cho cô ấy: “Trong thiết lập của tiểu thuyết, chúng ta vốn chỉ là quân cờ trong trò chơi tình ái của Từ Cảnh Xuyên, Dương Kiều và Trần Kỳ Châu. Chúng ta được tạo ra để hy sinh, để hoàn thiện tình yêu vĩ đại của bọn họ. Nếu không phản kháng thì chắc chắn chúng ta sẽ chết. Nếu vùng lên, có lẽ còn một đường sống.”
[Đã nói rồi mà! Kịch bản đã định, không ai thay đổi được! Dù các người có giãy giụa thế nào cũng vô ích thôi! Đến cuối cùng tất cả đều uổng công, chẳng bằng ngoan ngoãn làm nhiệm vụ…] Hệ thống lầm bầm.
Lê Thư An nở nụ cười không chút cảm xúc.
Cô không muốn đôi co với một cái chương trình đã được thiết lập sẵn.
Tam quan của tác giả cuốn tiểu thuyết này lệch lạc, nhân vật chính chẳng có phẩm hạnh gì mà vẫn được thiên đạo ưu ái. Còn các nhân vật phụ thì bị ép buộc phải hy sinh vì bọn họ?
Đương nhiên sẽ phản kháng!
Khổng Như Anh nghe hiểu câu cuối cùng: “Không phản kháng thì chắc chắn sẽ chết. Chỉ có phản kháng mới có thể giành lấy đường sống.”
Hai người chia nhau hành động, Khổng Như Anh mang tiền đi đóng viện phí, còn Lê Thư An trở về nhà họ Từ.
Dương Kiều ngồi trên sofa khóc lóc, Từ Cảnh Xuyên ôm lấy cô ta bằng một tư thế thân mật, nhẹ giọng dỗ dành.
Lê Thư An nhíu mày. Lẽ ra cô nên mượn máy ảnh của Thẩm Diệc Nam, chụp lại bộ dạng ghê tởm này của hai người rồi in ra, treo cùng với băng rôn đỏ chót ngay trước cổng đơn vị của Từ Cảnh Xuyên.
“Bố mẹ, Lê Thư An về rồi!”
Từ Yến Phi hô lên.
Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều đồng loạt ngẩng đầu lên. Một người đỏ hoe đôi mắt như đóa bạch liên mong manh yếu đuối, một kẻ thì đau lòng đến mức mắt cũng đỏ lên, trông như muốn ăn tươi nuốt sống Lê Thư An.
“Lê Thư An, cô còn mặt mũi quay về à?”
Gân xanh trên cổ Từ Cảnh Xuyên đều nổi cả lên vì tức giận: “Cô có biết cô gọi điện đến đơn vị nói linh tinh đã gây tổn thương lớn thế nào cho Tiểu Kiều không?”
Lê Thư An phối hợp dựng thẳng tai hóng chuyện.
Từ Cảnh Xuyên càng bực bội hơn: “Cô! Chuyện riêng tư, chuyện gia đình của chúng ta, cô lại mang đến đơn vị để nói! Cô muốn người khác nhìn Tiểu Kiều bằng ánh mắt gì? Sau này cô ấy còn làm việc ở đơn vị thế nào được nữa?”
12
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
