0 chữ
Chương 28
Chương 28
Thẩm Diệc Nam cười lạnh, lại đá vào cửa xe: “Diệp Thời Duật, cậu còn không đi hả? Không đi thì cút xuống.”
“Đi đi đi.”
Diệp Thời Duật liếc xéo Thẩm Diệc Nam, vừa nhấn ga vừa tranh thủ chọc ghẹo anh ta: “Nói xem nào, cậu có sẹo thì có khí chất, có cá tính thì có cả cục nóng trong người, có tiền thì có Lê Thư An, thế cậu còn tính tìm người yêu không đấy?”
Thẩm Diệc Nam lạnh lùng lườm một cái, ánh mắt sắc như dao.
Diệp Thời Duật giả vờ không thấy, giẫm chân ga một cái, xe “rầm” một tiếng lao vυ"t đi.
...
Ở một nơi khác, Lê Thư An dẫn Khổng Như Anh ngồi xe đến đơn vị của Từ Cảnh Xuyên.
Từ Cảnh Xuyên là một trong những sinh viên khóa đầu tiên sau khi kỳ thi đại học được khôi phục. Tính cách anh ta nhạy cảm, nhưng lại có thiên phú về toán học. Khi còn học năm hai, anh ta đã lọt vào mắt xanh của một viện nghiên cứu trực thuộc quân đội và được phá lệ thu nhận.
Lê Thư An nhìn dòng chữ “Quân khu Tây Bắc” ở góc dưới bên trái của viện nghiên cứu, môi mím chặt.
“A Lê, nếu Từ Cảnh Xuyên biết chúng ta đến đơn vị của anh ta để ứng trước lương, chắc chắn anh ta sẽ không để yên đâu. Hay là cậu suy nghĩ lại…”
Vừa nói xong, Khổng Như Anh đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ Cảnh Xuyên đã đối xử với A Lê như thế, vậy thì chuyện A Lê lấy tiền của anh ta, không để lại cho Dương Kiều thì có gì sai chứ?
Trên đời này, làm gì có chuyện chồng không cho vợ tiêu tiền, lại mang tiền đi nuôi người thứ ba và con riêng… Không đúng, là đứa con gái ngoài giá thú chứ!
Tiền này, bọn họ không xứng đáng được tiêu!
Lê Thư An nghiêng đầu nhìn Khổng Như Anh, cô ấy lập tức lắc đầu: “Tớ không nói gì cả.”
Lê Thư An khẽ cười.
Hai người giải thích tình huống với bảo vệ, sau khi bảo vệ xin chỉ thị từ lãnh đạo, họ được cho phép vào trong và chỉ đường đến văn phòng lãnh đạo đơn vị.
Lãnh đạo đã biết chuyện qua điện thoại từ hôm qua, chỉ hỏi vài câu đơn giản rồi ký duyệt.
Lê Thư An một lần ứng trước toàn bộ hai năm lương của Từ Cảnh Xuyên.
Ra khỏi đơn vị, gương mặt của Khổng Như Anh tràn đầy vui vẻ: “Tốt quá rồi! Có số tiền này, chúng ta có thể đón con bé về rồi. A Lê, nhưng mà… có phải việc treo băng rôn đã quá quyết liệt không? Nếu Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều trả đũa cậu thì sao? Hay là…”
Hệ thống trong đầu Lê Thư An cũng liên tục gật đầu: [Tiểu Anh nói đúng đấy, hành động này của cô cũng quá mạnh bạo rồi! Ép người hiền lành đến đường cùng, họ cũng sẽ phản công thôi. Đến lúc đó cô chết rồi phải khởi động lại, có đáng không?]
Lê Thư An nhíu mày: “Lại dùng thiết lập truyện để thao túng suy nghĩ của Tiểu Anh?”
“Đi đi đi.”
Diệp Thời Duật liếc xéo Thẩm Diệc Nam, vừa nhấn ga vừa tranh thủ chọc ghẹo anh ta: “Nói xem nào, cậu có sẹo thì có khí chất, có cá tính thì có cả cục nóng trong người, có tiền thì có Lê Thư An, thế cậu còn tính tìm người yêu không đấy?”
Thẩm Diệc Nam lạnh lùng lườm một cái, ánh mắt sắc như dao.
Diệp Thời Duật giả vờ không thấy, giẫm chân ga một cái, xe “rầm” một tiếng lao vυ"t đi.
...
Ở một nơi khác, Lê Thư An dẫn Khổng Như Anh ngồi xe đến đơn vị của Từ Cảnh Xuyên.
Từ Cảnh Xuyên là một trong những sinh viên khóa đầu tiên sau khi kỳ thi đại học được khôi phục. Tính cách anh ta nhạy cảm, nhưng lại có thiên phú về toán học. Khi còn học năm hai, anh ta đã lọt vào mắt xanh của một viện nghiên cứu trực thuộc quân đội và được phá lệ thu nhận.
“A Lê, nếu Từ Cảnh Xuyên biết chúng ta đến đơn vị của anh ta để ứng trước lương, chắc chắn anh ta sẽ không để yên đâu. Hay là cậu suy nghĩ lại…”
Vừa nói xong, Khổng Như Anh đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ Cảnh Xuyên đã đối xử với A Lê như thế, vậy thì chuyện A Lê lấy tiền của anh ta, không để lại cho Dương Kiều thì có gì sai chứ?
Trên đời này, làm gì có chuyện chồng không cho vợ tiêu tiền, lại mang tiền đi nuôi người thứ ba và con riêng… Không đúng, là đứa con gái ngoài giá thú chứ!
Tiền này, bọn họ không xứng đáng được tiêu!
Lê Thư An nghiêng đầu nhìn Khổng Như Anh, cô ấy lập tức lắc đầu: “Tớ không nói gì cả.”
Lê Thư An khẽ cười.
Hai người giải thích tình huống với bảo vệ, sau khi bảo vệ xin chỉ thị từ lãnh đạo, họ được cho phép vào trong và chỉ đường đến văn phòng lãnh đạo đơn vị.
Lê Thư An một lần ứng trước toàn bộ hai năm lương của Từ Cảnh Xuyên.
Ra khỏi đơn vị, gương mặt của Khổng Như Anh tràn đầy vui vẻ: “Tốt quá rồi! Có số tiền này, chúng ta có thể đón con bé về rồi. A Lê, nhưng mà… có phải việc treo băng rôn đã quá quyết liệt không? Nếu Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều trả đũa cậu thì sao? Hay là…”
Hệ thống trong đầu Lê Thư An cũng liên tục gật đầu: [Tiểu Anh nói đúng đấy, hành động này của cô cũng quá mạnh bạo rồi! Ép người hiền lành đến đường cùng, họ cũng sẽ phản công thôi. Đến lúc đó cô chết rồi phải khởi động lại, có đáng không?]
Lê Thư An nhíu mày: “Lại dùng thiết lập truyện để thao túng suy nghĩ của Tiểu Anh?”
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
