0 chữ
Chương 27
Chương 27
Lê Thư An đưa qua năm mươi đồng.
Con trai của ông cụ lập tức giật lấy: “Đồng chí, việc này bọn tôi nhận!”
Không lâu sau khi hai người rời đi, một chiếc xe chạy đến dừng ngay trước cửa tiệm. Có người xuống xe hỏi thăm ông cụ vài câu, liếc nhìn hàng chữ mà Lê Thư An để lại, khóe môi co giật.
Người đó quay trở lại xe, nhìn người đàn ông ngồi ghế lái phụ rồi bật cười sảng khoái.
Thẩm Diệc Nam lạnh nhạt liếc qua.
Người kia hừ một tiếng: “Cậu có biết Lê Thư An đang làm chuyện thất đức gì không?”
“Nói.”
“Cô ta muốn viết lên tấm vải đỏ một hàng chữ to tướng: “Từ Cảnh Xuyên không biết xấu hổ, gian díu với Dương Kiều sinh con riêng, hại vợ cả bỏ con ruột”, rồi cho người mang đến đơn vị của Từ Cảnh Xuyên vào sáng mai, treo ngay trước cổng lớn…”
Thẩm Diệc Nam nhíu mày.
“Nếu cô ta thực sự làm được chuyện này thì vui lắm đây.”
Người đàn ông kia bĩu môi, nhướng mày nhìn Thẩm Diệc Nam: “Lê Thư An muốn làm gì vậy? Làm lớn chuyện thế này, là muốn ly hôn à?”
Thẩm Diệc Nam không đáp.
Người kia tựa đầu ra sau, dựa vào ghế cười khẽ: “Nếu không ly hôn… thì ở nhà họ Từ, cô ta sẽ khổ lắm đây.”
“Lo chuyện bao đồng.”
Thẩm Diệc Nam đá vào cửa xe: “Lái xe đi. Đường là do cô ta tự chọn, tốt hay xấu thì cô ta cũng phải tự chịu.”
“Cậu nghe thử xem cậu đang nói lời vô tình thế nào kìa.”
Người kia lắc đầu, nhếch môi, vừa khởi động xe vừa cảm thán: “Người ta đã từng kiên trì tám năm trời, ngày nào cũng mang cơm cứu mạng đến cho bố mẹ cậu. Khi đó ai dám chắc tương lai sẽ ra sao? Cô ta với chúng ta chẳng có quan hệ gì, vậy mà vẫn làm suốt tám năm trời, đủ thấy ân tình sâu nặng đến mức nào.”
Thẩm Diệc Nam im lặng một lát, rồi khẽ ừ một tiếng.
“Lê Thư An… không đơn giản chỉ muốn xét nghiệm DNA. Chuyện băng rôn chắc chắn chỉ là bước khởi đầu. Dạo này tôi bận, cậu để ý đến cô ta một chút, cần thiết thì…”
“Thì sao?”
Thẩm Diệc Nam đang nói dở thì đột nhiên im lặng. Người đàn ông kia quay đầu nhìn sang, thấy anh ta hơi nhíu mày, liền nhướng mày hỏi: “Lo bị cô ta bám lấy à? Cậu đoán xem tại sao cô ta tìm cậu mà không tìm bác trai bác gái?”
Ánh mắt Thẩm Diệc Nam lạnh băng quét qua.
Người kia nhếch miệng cười: “Được rồi, tôi không nói nữa. Lê Thư An nhìn người không ra gì, nhưng đầu óc vẫn còn dùng được. Cô ta biết kiếm củi phải tìm rìu sắc, không phải hạng người hành động lỗ mãng đâu.”
“Nếu cô ta thực sự có đầu óc thì đã không chọn một kẻ đạo đức giả như vậy.” Thẩm Diệc Nam cười khẩy.
Người kia nghĩ ngợi một chút rồi nhún vai.
“Chuyện tình cảm ai nói chắc được? Biết đâu trong mắt cô ta, Từ Cảnh Xuyên chính là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” thì sao?”
Con trai của ông cụ lập tức giật lấy: “Đồng chí, việc này bọn tôi nhận!”
Không lâu sau khi hai người rời đi, một chiếc xe chạy đến dừng ngay trước cửa tiệm. Có người xuống xe hỏi thăm ông cụ vài câu, liếc nhìn hàng chữ mà Lê Thư An để lại, khóe môi co giật.
Người đó quay trở lại xe, nhìn người đàn ông ngồi ghế lái phụ rồi bật cười sảng khoái.
Thẩm Diệc Nam lạnh nhạt liếc qua.
Người kia hừ một tiếng: “Cậu có biết Lê Thư An đang làm chuyện thất đức gì không?”
“Nói.”
“Cô ta muốn viết lên tấm vải đỏ một hàng chữ to tướng: “Từ Cảnh Xuyên không biết xấu hổ, gian díu với Dương Kiều sinh con riêng, hại vợ cả bỏ con ruột”, rồi cho người mang đến đơn vị của Từ Cảnh Xuyên vào sáng mai, treo ngay trước cổng lớn…”
“Nếu cô ta thực sự làm được chuyện này thì vui lắm đây.”
Người đàn ông kia bĩu môi, nhướng mày nhìn Thẩm Diệc Nam: “Lê Thư An muốn làm gì vậy? Làm lớn chuyện thế này, là muốn ly hôn à?”
Thẩm Diệc Nam không đáp.
Người kia tựa đầu ra sau, dựa vào ghế cười khẽ: “Nếu không ly hôn… thì ở nhà họ Từ, cô ta sẽ khổ lắm đây.”
“Lo chuyện bao đồng.”
Thẩm Diệc Nam đá vào cửa xe: “Lái xe đi. Đường là do cô ta tự chọn, tốt hay xấu thì cô ta cũng phải tự chịu.”
“Cậu nghe thử xem cậu đang nói lời vô tình thế nào kìa.”
Người kia lắc đầu, nhếch môi, vừa khởi động xe vừa cảm thán: “Người ta đã từng kiên trì tám năm trời, ngày nào cũng mang cơm cứu mạng đến cho bố mẹ cậu. Khi đó ai dám chắc tương lai sẽ ra sao? Cô ta với chúng ta chẳng có quan hệ gì, vậy mà vẫn làm suốt tám năm trời, đủ thấy ân tình sâu nặng đến mức nào.”
“Lê Thư An… không đơn giản chỉ muốn xét nghiệm DNA. Chuyện băng rôn chắc chắn chỉ là bước khởi đầu. Dạo này tôi bận, cậu để ý đến cô ta một chút, cần thiết thì…”
“Thì sao?”
Thẩm Diệc Nam đang nói dở thì đột nhiên im lặng. Người đàn ông kia quay đầu nhìn sang, thấy anh ta hơi nhíu mày, liền nhướng mày hỏi: “Lo bị cô ta bám lấy à? Cậu đoán xem tại sao cô ta tìm cậu mà không tìm bác trai bác gái?”
Ánh mắt Thẩm Diệc Nam lạnh băng quét qua.
Người kia nhếch miệng cười: “Được rồi, tôi không nói nữa. Lê Thư An nhìn người không ra gì, nhưng đầu óc vẫn còn dùng được. Cô ta biết kiếm củi phải tìm rìu sắc, không phải hạng người hành động lỗ mãng đâu.”
“Nếu cô ta thực sự có đầu óc thì đã không chọn một kẻ đạo đức giả như vậy.” Thẩm Diệc Nam cười khẩy.
“Chuyện tình cảm ai nói chắc được? Biết đâu trong mắt cô ta, Từ Cảnh Xuyên chính là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” thì sao?”
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
