0 chữ
Chương 26
Chương 26
Dưới nhà, Thẩm Diệc Nam dừng bước, ngẩng đầu gọi Lê Thư An một tiếng.
Lê Thư An ló đầu ra, mỉm cười: “Thẩm đoàn trưởng còn gì chỉ bảo?”
“Cô…”
Rõ ràng là Thẩm Diệc Nam có chuyện muốn hỏi, nhưng tiếng còi xe bên ngoài lại vang lên lần nữa, Thẩm Diệc Nam nhíu mày, nói một câu “Thôi vậy” rồi sải bước rời đi.
Lê Thư An khẽ cau mày đầy khó hiểu.
Đứng bên cửa sổ nhìn xe rời đi, cô mới xoay người xuống lầu, gặp Khổng Như Anh đang chờ trong con hẻm nhỏ đối diện trà quán.
“Sao rồi? Thẩm Diệc Nam đồng ý chứ?”
Lê Thư An gật đầu.
Khổng Như Anh thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi! May mà anh ta còn nể tình năm đó mà giúp chúng ta. Vẫn là ông bà nội cậu có tầm nhìn xa, tạo cho chúng ta cơ hội kết được mối thiện duyên này.”
“Phải đó.”
Lê Thư An mỉm cười. Năm đó, ông bà nội đã nhìn thấu sự khác biệt của vợ chồng nhà họ Thẩm, dặn dò cô và Khổng Như Anh cách ngày lại mang chút thức ăn đến, còn nhờ trưởng thôn sắp xếp cho họ công việc nhẹ nhàng hơn.
Tám năm giúp đỡ, đổi lại một cơ hội này cho cô.
Chỉ tiếc… cô lại phung phí toàn bộ ân tình đó cho đám súc sinh lòng lang dạ sói kia!
Mà cũng không hẳn là phung phí.
Tuyến tình tiết này trong tiểu thuyết vốn được sắp đặt để sau này cô dùng nó ép buộc Thẩm Diệc Nam.
Từ Gia Thụ thuận buồm xuôi gió ở trong quân đội bởi vì người đã lên đến vị trí tư lệnh quân khu là Thẩm Diệc Nam âm thầm chống lưng cho cậu ta.
Từ Yến Phi có thể thuận lợi gả vào hào môn, cũng là do chính Thẩm Diệc Nam đứng ra làm mai!
Cho nên, bọn họ mới sợ chuyện xấu trong nhà bị phanh phui đến thế.
“A Lê, bước tiếp theo chúng ta làm gì?”
Khổng Như Anh đỡ lấy cô, nhìn vết thương sau đầu cô mà lo lắng: “Hay là chờ thêm hai ngày nữa? Cậu vẫn chưa hồi phục…”
“Tớ không đợi được.”
Lê Thư An lắc đầu: “Con gái tớ vẫn đang đợi tớ đến đón. Tớ phải xử lý xong mọi chuyện trong hai ngày này, không thể để con bé không có nhà mà về.”
“Đúng, cậu nói đúng! Chúng ta phải sớm đưa con bé về nhà, không thể để nó chịu khổ bên ngoài nữa.” Khổng Như Anh vội vàng gật đầu.
Lê Thư An siết chặt tay cô ấy, kéo cô ấy đi về phía một tiệm bán vải.
“Đồng chí, tôi muốn mua một tấm vải đỏ…”
Khổng Như Anh ôm cả một cuộn vải đỏ lớn, nghi hoặc hỏi Lê Thư An: “Mua nhiều vải đỏ như vậy để làm gì?”
“Làm băng rôn.”
“Băng rôn?”
Lê Thư An kéo Khổng Như Anh đến một tiệm bán bút mực và tranh chữ, viết xuống một hàng chữ, đưa cho ông cụ chủ tiệm nhờ viết lên vải đỏ, phải viết thật lớn.
Ông cụ nhìn thấy dòng chữ, sắc mặt xanh mét: “Chuyện này…”
Lê Thư An ló đầu ra, mỉm cười: “Thẩm đoàn trưởng còn gì chỉ bảo?”
“Cô…”
Rõ ràng là Thẩm Diệc Nam có chuyện muốn hỏi, nhưng tiếng còi xe bên ngoài lại vang lên lần nữa, Thẩm Diệc Nam nhíu mày, nói một câu “Thôi vậy” rồi sải bước rời đi.
Lê Thư An khẽ cau mày đầy khó hiểu.
Đứng bên cửa sổ nhìn xe rời đi, cô mới xoay người xuống lầu, gặp Khổng Như Anh đang chờ trong con hẻm nhỏ đối diện trà quán.
“Sao rồi? Thẩm Diệc Nam đồng ý chứ?”
Lê Thư An gật đầu.
Khổng Như Anh thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi! May mà anh ta còn nể tình năm đó mà giúp chúng ta. Vẫn là ông bà nội cậu có tầm nhìn xa, tạo cho chúng ta cơ hội kết được mối thiện duyên này.”
“Phải đó.”
Lê Thư An mỉm cười. Năm đó, ông bà nội đã nhìn thấu sự khác biệt của vợ chồng nhà họ Thẩm, dặn dò cô và Khổng Như Anh cách ngày lại mang chút thức ăn đến, còn nhờ trưởng thôn sắp xếp cho họ công việc nhẹ nhàng hơn.
Chỉ tiếc… cô lại phung phí toàn bộ ân tình đó cho đám súc sinh lòng lang dạ sói kia!
Mà cũng không hẳn là phung phí.
Tuyến tình tiết này trong tiểu thuyết vốn được sắp đặt để sau này cô dùng nó ép buộc Thẩm Diệc Nam.
Từ Gia Thụ thuận buồm xuôi gió ở trong quân đội bởi vì người đã lên đến vị trí tư lệnh quân khu là Thẩm Diệc Nam âm thầm chống lưng cho cậu ta.
Từ Yến Phi có thể thuận lợi gả vào hào môn, cũng là do chính Thẩm Diệc Nam đứng ra làm mai!
Cho nên, bọn họ mới sợ chuyện xấu trong nhà bị phanh phui đến thế.
“A Lê, bước tiếp theo chúng ta làm gì?”
Khổng Như Anh đỡ lấy cô, nhìn vết thương sau đầu cô mà lo lắng: “Hay là chờ thêm hai ngày nữa? Cậu vẫn chưa hồi phục…”
“Tớ không đợi được.”
Lê Thư An lắc đầu: “Con gái tớ vẫn đang đợi tớ đến đón. Tớ phải xử lý xong mọi chuyện trong hai ngày này, không thể để con bé không có nhà mà về.”
Lê Thư An siết chặt tay cô ấy, kéo cô ấy đi về phía một tiệm bán vải.
“Đồng chí, tôi muốn mua một tấm vải đỏ…”
Khổng Như Anh ôm cả một cuộn vải đỏ lớn, nghi hoặc hỏi Lê Thư An: “Mua nhiều vải đỏ như vậy để làm gì?”
“Làm băng rôn.”
“Băng rôn?”
Lê Thư An kéo Khổng Như Anh đến một tiệm bán bút mực và tranh chữ, viết xuống một hàng chữ, đưa cho ông cụ chủ tiệm nhờ viết lên vải đỏ, phải viết thật lớn.
Ông cụ nhìn thấy dòng chữ, sắc mặt xanh mét: “Chuyện này…”
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
