TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

“Không...”

“Anh không giúp là tôi sẽ đi tìm bác trai, bác gái. Chắc chắn bọn họ sẽ giúp tôi.”

Người đàn ông bật cười vì tức.

Vết sẹo dữ tợn trên mặt càng làm tăng thêm khí thế hung bạo của anh ta.

Đôi mắt sắc lạnh như dao quét thẳng về phía Lê Thư An, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc: “Lê Thư An, cô vẫn không thay đổi chút nào, vẫn không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Năm đó cứu bố mẹ tôi, có phải cô đã tính sẵn đến ngày hôm nay rồi không?”

Nói xong, chân mày anh ta nhíu chặt.

“Thẩm Diệc Nam, tôi làm gì không liên quan đến anh, anh không có tư cách phán xét tôi!”

Lê Thư An cũng lạnh mặt lại: “Nếu anh nhất định phải nghĩ như vậy, thì cứ coi như tôi là loại người đó đi. Một câu thôi, giúp hay không giúp?”

“Cô!”

Thẩm Diệc Nam rõ ràng đã bị chọc tức, gân xanh trên trán giật giật: “Cứng đầu không chịu tỉnh ngộ, đúng là vô phương cứu chữa!”

Lê Thư An chộp lấy mấy túi nhựa trên bàn, xoay người bỏ đi.

“Lê Thư An!”

Thẩm Diệc Nam bật dậy, túm lấy cánh tay của Lê Thư An.

“… Tôi có điều kiện.”

Lê Thư An hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông.

Một tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sáng rực cả bóng lưng người đàn ông, che khuất toàn bộ biểu cảm trên gương mặt anh ta.

Đôi mắt đen không nhìn rõ cảm xúc, vết sẹo mờ nhạt khiến người đàn ông thoáng chốc trông có vẻ khác đi.

Giống như… một vị cứu tinh.

Thẩm Diệc Nam buông tay, ngồi xuống lại: “Giúp lần này, xem như ân oán hai bên chấm dứt. Sau này cô không được lấy chuyện năm đó làm cớ tìm đến bố mẹ tôi nữa. Làm được thì tôi giúp.”

Lê Thư An nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi giơ lên ba ngón tay.

“Ba chuyện. Tám năm đổi lấy ba chuyện, anh không thiệt thòi đâu.”

Thẩm Diệc Nam nhìn cô chằm chằm, như thể cạn lời: “Cô cũng biết mặc cả thật đấy.”

“Chúng ta như nhau cả thôi.” Lê Thư An gật đầu, không hề cảm thấy xấu hổ.

Thẩm Diệc Nam: “…”

Dưới lầu vang lên tiếng còi xe, lông mày anh ta hơi động, nhìn Lê Thư An một cái.

Lê Thư An thức thời đưa túi đựng mẫu tóc qua: “Nhờ anh vậy.”

Thẩm Diệc Nam nhận lấy, đứng dậy định đi, nhưng vừa bước một bước đã bị cô chặn lại.

“Có thể cho tôi mượn thêm ít tiền không? Một trăm không chê ít, năm trăm không chê nhiều… Tôi không có tiền trả viện phí và tiền giường bệnh.”

Lê Thư An mặt dày nói thẳng.

Thẩm Diệc Nam cúi đầu nhìn cô, chân mày gần như nhíu thành hình chữ xuyên (川).

“Lê Thư An, chẳng phải bình thường cô rất ngang tàng sao?”

Khóe miệng Lê Thư An giật giật, vừa định phản bác thì thấy anh ta móc một phong bì từ túi quần ra rồi ném qua.

Cô nhanh tay chụp lấy.

Vừa ngẩng đầu lên thì Thẩm Diệc Nam đã xuống lầu rồi.

12

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.