TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

“Đau, nhưng vẫn chịu được.”

Lê Thư An ngồi dậy, vỗ vỗ xuống mép giường.

Khổng Như Anh bước tới ngồi xuống, cẩn thận kéo chăn đắp lên người cô: “Cẩn thận kẻo lạnh. A Lê, lúc nãy… cậu cố ý à? Giống lần trước túm tóc bọn họ?”

Lê Thư An khẽ ừ hai tiếng, ánh mắt trầm xuống: “Từ Cảnh Xuyên tự ti, nhạy cảm, sĩ diện. Bên ngoài lúc nào cũng ra vẻ vợ chồng hòa thuận, gia đình hạnh phúc. Lần này tớ muốn xé toang cái lớp da “người tốt” đó, gây ra dư luận, để đồng nghiệp, cấp trên của anh ta đều biết chính anh ta mới là kẻ có lỗi trước. Anh ta nɠɵạı ŧìиɧ với Dương Kiều, sinh ra con riêng trong lúc còn hôn nhân với tớt, còn tráo đổi con tớ, rồi thậm chí muốn đẩy tớ xuống lầu gϊếŧ người diệt khẩu. Một khi đã có cái nhìn định sẵn về anh ta như thế, sau này tớ có làm gì thì bọn họ cũng chỉ có thể ngậm miệng chịu đựng!”

Nói đến cuối câu, ánh mắt Lê Thư An lạnh lẽo đến thấu xương.

Khổng Như Anh sực hiểu ra, nhưng trong mắt vẫn chất chứa lo lắng: “Nhưng nếu Từ Cảnh Xuyên phát hiện ra cậu đang tính toán như vậy, có khi nào sẽ đánh cậu không? Cả nhà bọn họ đều một ruột như nhau, còn cậu chỉ có mình tớ… Nếu lúc tớ không ở bên cậu, anh ta lại ra tay đánh cậu thì sao?”

Ánh mắt Lê Thư An tối sầm: “Trần Kỳ Châu đánh cậu à?”

“... Tớ bị bệnh nên ngủ quên, vì thế không kịp dậy nấu cơm, cũng không thể trách anh ta hoàn toàn.” Khổng Như Anh gượng cười.

“Cái đồ khốn nạn!” Lê Thư An nghiến răng chửi thề.

Cô nắm chặt tay Khổng Như Anh, nghiêm túc dặn dò: “Lần sau anh ta còn dám động tay thì trực tiếp bẻ gãy cho tớ!”

“À?” Khổng Như Anh ngập ngừng: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả, đàn ông đánh phụ nữ thì chẳng ra cái thá gì.”

Lê Thư An kiên nhẫn dẫn dắt: “Tiểu Anh, cậu cứ ôm suy nghĩ coi anh ta là chồng, không nỡ ra tay, là do mấy cuốn tiểu thuyết nhồi nhét vào đầu cậu nhân vật “hiền lành nhẫn nhịn” này đấy. Nó khiến cậu không phân biệt được đúng sai, khiến cậu trở thành một kẻ ngu ngốc chỉ biết sống xoay quanh Trần Kỳ Châu. Nhưng cậu phải vượt qua nó, hiểu chưa?”

“Nhưng người xưa vẫn nói “gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó”…”

Khổng Như Anh cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không thể nghĩ ra, đầu óc như bị một màn sương mù bao phủ, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.

Hệ thống nhảy dựng lên trong đầu Lê Thư An, tức giận gào lên: [Tôi đã bảo cô rồi! Cô ta đã thành NPC, tư duy đã bị cố định, cô không thay đổi được cô ta đâu!]

Lê Thư An không tin mấy lời ma quỷ đó.

Cô gọi Khổng Như Anh: “Tiểu Anh, thay đổi luôn đau đớn và khó khăn. Nhưng chỉ cần cậu bước ra khỏi cái vòng trói buộc này, tin tớ đi, cậu nhất định sẽ tìm lại được chính mình.”

12

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.