0 chữ
Chương 23
Chương 23
“... Tìm lại bản thân tớ ở thế giới thực sao?” Ánh mắt Khổng Như Anh lóe lên chút ánh sáng.
Lê Thư An mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy!”
“Được! Tớ sẽ thử!”
Hệ thống tức đến nhảy dựng lên: [Thử cái gì mà thử! Cả hai người… Ký chủ thì không chịu làm nhiệm vụ, NPC thì lại không muốn làm NPC nữa, các người muốn chọc tôi tức chết à!]
Lê Thư An vỗ vỗ tay Khổng Như Anh, chậm rãi hướng dẫn cô: “Nếu cậu không thể thoát khỏi cái tư duy nhân vật đó, vậy hãy thử đặt mình vào vị trí của tớ đi. Nếu cậu nghĩ tớ không đáng bị đối xử như vậy, thì bản thân cậu cũng không đáng, hiểu không?”
“... Giống như việc Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều lén lút qua lại sau lưng cậu, tráo đổi con của cậu, tuyệt đối không thể tha thứ chứ gì?” Khổng Như Anh dò hỏi.
Lê Thư An giơ ngón cái tán thưởng, ánh mắt Khổng Như Anh cong lên như vầng trăng non.
“Vậy bước tiếp theo của cậu là chứng minh Từ Yến Phi không phải con ruột của cậu, mà là con của Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều sao?”
Ánh mắt cô ấy lướt qua túi áo của Lê Thư An, thấp giọng hỏi: “Chỉ dùng tóc thôi thực sự có thể kiểm tra được sao?”
“Được.”
“Nhưng làm thế nào? Tớ chưa từng nghe nói đến cách này…”
“Hiện tại, giám định DNA chỉ được sử dụng trong các vụ án hình sự, chưa phổ biến trong xét nghiệm huyết thống.”
“Vậy phải làm sao?”
Khổng Như Anh nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Hay để tớ về hỏi Trần Kỳ Châu xem anh ta có quen ai có thể giúp không?”
“Không cần, tớ có người giúp.”
Lê Thư An cười nhẹ: “Cậu còn nhớ mùa hè năm đó, chúng ta về quê ông bà nội tớ chơi, từng giúp đỡ một cặp vợ chồng trong chuồng bò không?”
“Nhớ.” Khổng Như Anh gật đầu.
“Bọn họ có một cậu con trai, hiện đang đóng quân ở vùng ngoại ô phía kinh thành. Tớ sẽ tìm anh ta.”
Khổng Như Anh có chút lo lắng: “Đã nhiều năm trôi qua, liệu anh ta có còn nhớ không? Nếu anh ta cảm thấy cậu đang lấy ơn ép người thì sao?”
Nếu thế thì sao à?
Chẳng sao cả.
Lê Thư An nghiêng đầu cười nhạt. Dù sao thì cô đúng là đang dùng ơn huệ để đòi lại một món nợ.
Sáng sớm hôm sau, Lê Thư An bấm dãy số trong trí nhớ, hẹn đối phương thời gian và địa điểm gặp mặt.
Người đàn ông ấy đến rất đúng giờ.
Cao hơn mét tám, lông mày kiếm sắc bén, đôi mắt lạnh lùng, ánh nhìn sắc như dao, toàn thân toát ra khí chất xa cách khiến người khác khó mà lại gần.
Ngũ quan vốn vô cùng tuấn tú, nhưng đã bị một vết sẹo dài từ trán chém xéo qua má trái phá hỏng hoàn toàn.
Lê Thư An tiếc nuối thở dài một tiếng.
Người đàn ông bước tới, áp lực vô hình tỏa ra từ anh ta đè nặng lên cô: “Lê Thư An?”
Lê Thư An mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy!”
“Được! Tớ sẽ thử!”
Hệ thống tức đến nhảy dựng lên: [Thử cái gì mà thử! Cả hai người… Ký chủ thì không chịu làm nhiệm vụ, NPC thì lại không muốn làm NPC nữa, các người muốn chọc tôi tức chết à!]
Lê Thư An vỗ vỗ tay Khổng Như Anh, chậm rãi hướng dẫn cô: “Nếu cậu không thể thoát khỏi cái tư duy nhân vật đó, vậy hãy thử đặt mình vào vị trí của tớ đi. Nếu cậu nghĩ tớ không đáng bị đối xử như vậy, thì bản thân cậu cũng không đáng, hiểu không?”
“... Giống như việc Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều lén lút qua lại sau lưng cậu, tráo đổi con của cậu, tuyệt đối không thể tha thứ chứ gì?” Khổng Như Anh dò hỏi.
“Vậy bước tiếp theo của cậu là chứng minh Từ Yến Phi không phải con ruột của cậu, mà là con của Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều sao?”
Ánh mắt cô ấy lướt qua túi áo của Lê Thư An, thấp giọng hỏi: “Chỉ dùng tóc thôi thực sự có thể kiểm tra được sao?”
“Được.”
“Nhưng làm thế nào? Tớ chưa từng nghe nói đến cách này…”
“Hiện tại, giám định DNA chỉ được sử dụng trong các vụ án hình sự, chưa phổ biến trong xét nghiệm huyết thống.”
“Vậy phải làm sao?”
Khổng Như Anh nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Hay để tớ về hỏi Trần Kỳ Châu xem anh ta có quen ai có thể giúp không?”
“Không cần, tớ có người giúp.”
Lê Thư An cười nhẹ: “Cậu còn nhớ mùa hè năm đó, chúng ta về quê ông bà nội tớ chơi, từng giúp đỡ một cặp vợ chồng trong chuồng bò không?”
“Bọn họ có một cậu con trai, hiện đang đóng quân ở vùng ngoại ô phía kinh thành. Tớ sẽ tìm anh ta.”
Khổng Như Anh có chút lo lắng: “Đã nhiều năm trôi qua, liệu anh ta có còn nhớ không? Nếu anh ta cảm thấy cậu đang lấy ơn ép người thì sao?”
Nếu thế thì sao à?
Chẳng sao cả.
Lê Thư An nghiêng đầu cười nhạt. Dù sao thì cô đúng là đang dùng ơn huệ để đòi lại một món nợ.
Sáng sớm hôm sau, Lê Thư An bấm dãy số trong trí nhớ, hẹn đối phương thời gian và địa điểm gặp mặt.
Người đàn ông ấy đến rất đúng giờ.
Cao hơn mét tám, lông mày kiếm sắc bén, đôi mắt lạnh lùng, ánh nhìn sắc như dao, toàn thân toát ra khí chất xa cách khiến người khác khó mà lại gần.
Ngũ quan vốn vô cùng tuấn tú, nhưng đã bị một vết sẹo dài từ trán chém xéo qua má trái phá hỏng hoàn toàn.
Người đàn ông bước tới, áp lực vô hình tỏa ra từ anh ta đè nặng lên cô: “Lê Thư An?”
11
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
