0 chữ
Chương 21
Chương 21
Bên kia điện thoại, Dương Kiều cười nhạt, giọng nói cay độc vang lên: "Chết sớm siêu sinh sớm!"
Những người xung quanh đồng loạt hít vào một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Lê Thư An đầy cảm thông.
"Khổ thân quá..."
Lê Thư An cắn răng, cứng cỏi ngồi dậy: “tách" một tiếng dập máy.
Mắt cô hoe đỏ, lại gọi một cuộc khác, miệng lẩm bẩm với giọng đủ để đám đông nghe thấy: "Tớ không tin... không tin... Vợ chồng một ngày, ân nghĩa trăm ngày, sao Từ Cảnh Xuyên có thể trơ mắt nhìn tớ chết được..."
Điện thoại vừa kết nối, cô lại lập tức bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia là một giọng công chức lạnh lùng: "Đồng chí, hôm nay Từ Cảnh Xuyên xin nghỉ phép, không có ở đơn vị."
"Nghỉ phép? Không có ở đơn vị?" Giọng cô như vỡ vụn: “Vậy là anh ta thật sự đang ở nhà... Anh ta thực sự ở cùng với Dương Kiều! Nhưng tại sao khi nãy anh ta lại không nghe điện thoại của tôi? Chỉ vì tôi nghe thấy điều không nên nghe, bị Dương Kiều đẩy xuống lầu để bịt miệng, nên anh ta thật sự mặc kệ tôi sống chết sao?"
Giọng Lê Thư An tràn đầy tuyệt vọng, nghẹn ngào đến mức như thể muốn ngất: "Tại sao? Sao anh ta có thể đối xử với tôi như thế? Năm đó anh ta suýt nữa thì chết đói, là tôi nhịn ăn nhường phần cho anh ta. Tôi làm trâu làm ngựa hầu hạ anh ta, sinh con đẻ cái cho anh ta, thay anh ta chăm sóc bố mẹ anh ta. Vậy mà bây giờ, vì con giáp thứ mười ba Dương Kiều đó và đứa con hoang của anh ta với cô ta mà anh ta lại bạc bẽo đến thế sao?"
Nói xong, trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn.
Khổng Như Anh lập tức đỡ lấy cô, hoảng hốt kêu lên: "Y tá... bác sĩ!"
Người bên kia điện thoại cũng bối rối, liên tục gọi: "Alo? Alo?"
Khổng Như Anh ôm Lê Thư An được y tá đưa vào phòng bệnh. Có người giúp cô gọi bác sĩ, có người cầm điện thoại chưa kịp tắt, hăng hái thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Lê Thư An đối đầu với Từ Cảnh Xuyên và hai kẻ kia.
Bác sĩ kiểm tra sơ qua rồi nhắc nhở Khổng Như Anh: "Cô ấy bị thương ở đầu, cố gắng đừng để tâm trạng dao động quá lớn. Mất máu nhiều có thể gây thiếu máu lên não, nghiêm trọng thì sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh não, có nguy cơ bị... thiểu năng trí tuệ."
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Khổng Như Anh, bác sĩ ho nhẹ một tiếng rồi trấn an: "Nhưng hiện tại chưa có vấn đề nghiêm trọng. Cứ chú ý bồi bổ đầy đủ, ăn uống tốt là ổn thôi."
Khổng Như Anh nghe vậy, gương mặt lập tức rạng rỡ.
Bác sĩ: “...”
Thay đổi sắc mặt cũng nhanh đấy.
Vừa mới bước ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ còn chưa đi xa, Lê Thư An đã híp mắt mở ra.
Thấy cô tỉnh lại, Khổng Như Anh thở phào nhẹ nhõm: “Cậu làm tớ sợ chết khϊếp rồi, đầu còn đau không?”
Những người xung quanh đồng loạt hít vào một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Lê Thư An đầy cảm thông.
"Khổ thân quá..."
Lê Thư An cắn răng, cứng cỏi ngồi dậy: “tách" một tiếng dập máy.
Mắt cô hoe đỏ, lại gọi một cuộc khác, miệng lẩm bẩm với giọng đủ để đám đông nghe thấy: "Tớ không tin... không tin... Vợ chồng một ngày, ân nghĩa trăm ngày, sao Từ Cảnh Xuyên có thể trơ mắt nhìn tớ chết được..."
Điện thoại vừa kết nối, cô lại lập tức bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia là một giọng công chức lạnh lùng: "Đồng chí, hôm nay Từ Cảnh Xuyên xin nghỉ phép, không có ở đơn vị."
"Nghỉ phép? Không có ở đơn vị?" Giọng cô như vỡ vụn: “Vậy là anh ta thật sự đang ở nhà... Anh ta thực sự ở cùng với Dương Kiều! Nhưng tại sao khi nãy anh ta lại không nghe điện thoại của tôi? Chỉ vì tôi nghe thấy điều không nên nghe, bị Dương Kiều đẩy xuống lầu để bịt miệng, nên anh ta thật sự mặc kệ tôi sống chết sao?"
Nói xong, trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn.
Khổng Như Anh lập tức đỡ lấy cô, hoảng hốt kêu lên: "Y tá... bác sĩ!"
Người bên kia điện thoại cũng bối rối, liên tục gọi: "Alo? Alo?"
Khổng Như Anh ôm Lê Thư An được y tá đưa vào phòng bệnh. Có người giúp cô gọi bác sĩ, có người cầm điện thoại chưa kịp tắt, hăng hái thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Lê Thư An đối đầu với Từ Cảnh Xuyên và hai kẻ kia.
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Khổng Như Anh, bác sĩ ho nhẹ một tiếng rồi trấn an: "Nhưng hiện tại chưa có vấn đề nghiêm trọng. Cứ chú ý bồi bổ đầy đủ, ăn uống tốt là ổn thôi."
Khổng Như Anh nghe vậy, gương mặt lập tức rạng rỡ.
Bác sĩ: “...”
Thay đổi sắc mặt cũng nhanh đấy.
Vừa mới bước ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ còn chưa đi xa, Lê Thư An đã híp mắt mở ra.
Thấy cô tỉnh lại, Khổng Như Anh thở phào nhẹ nhõm: “Cậu làm tớ sợ chết khϊếp rồi, đầu còn đau không?”
12
0
3 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
