TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Lê Thư An xoa má cô ấy, cười cong cả mắt.

"Tiểu Anh ngoan thật, đúng là đáng yêu."

Nhưng ngay sau đó, Khổng Như Anh chợt cau mày: "Nhưng giờ phải làm sao đây? Chắc chắn Dương Kiều sẽ xúi giục Từ Cảnh Xuyên không đưa tiền thuốc men cho cậu, bọn họ muốn cậu phải hạ mình cầu xin."

Cô ấy nói xong liền buồn bã, vì nghĩ đến viễn cảnh đó.

[Đúng đúng đúng!] Hệ thống hò hét trong đầu cô, đầy kích động: [Ký chủ, cô hãy hạ mình, cầu xin nam nữ chính! Chỉ cần làm vậy, chuyện viện phí sẽ được giải quyết, cốt truyện cũng trở lại đúng hướng!]

Nhưng ngay lúc này.

Lê Thư An nhướng mày, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhã.

"Tiểu Anh, đi thôi. Hát kịch, à không, gọi điện xin tiền nào."

Cô kéo Khổng Như Anh đi ra ngoài, còn Khổng Như Anh đỏ hoe mắt nhìn vết thương phía sau đầu cô, nơi vết thương vẫn đang rỉ máu.

"A Lê... bọn họ quá đáng quá..."

Lê Thư An hừ nhẹ: "Không thể để bọn họ sống dễ chịu được."

Khổng Như Anh: "Đúng... Hả?"

Lê Thư An nở một nụ cười đầy mưu mô, nghĩ đến chuyện sắp làm, liền cảm thấy có chút buồn cười.

Ngay lúc đó, điện thoại đổ chuông.

"Reng reng reng..."

Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia bắt máy.

"Alo?"

Là Dương Kiều."Dương Kiều! Cô lại chạy đến nhà tôi..."

Lê Thư An vừa cất tiếng gọi, lập tức thu hút ánh nhìn của không ít bệnh nhân và y tá xung quanh. Những người vừa chứng kiến cảnh náo nhiệt ban nãy lập tức sáng mắt, vừa giả vờ bận rộn vừa dỏng tai nghe ngóng.

"Giữa ban ngày ban mặt, hai người... hai người bạch nhật tuyên da^ʍ! Từ Cảnh Xuyên đâu? Cô bảo anh ta nghe máy đi, bệnh viện giục đóng viện phí, cô bảo anh ta mang tiền đến cho tôi ngay..."

Có người không hiểu "bạch nhật tuyên da^ʍ" nghĩa là g, bèn lén lút hỏi người bên cạnh. Sau khi được giải thích, ai nấy đều tỏ vẻ ghê tởm, đồng loạt "chậc chậc" chê bai.

Dương Kiều khẽ cười khẩy trong điện thoại, không còn giả bộ dịu dàng thấu hiểu nữa, giọng nói tràn đầy ác ý: "Bọn tôi vốn định mang tiền đến đóng viện phí cho cô, kết quả lại bị cô đuổi đi. Giờ muốn tiền ư... Cho dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi thì cũng không có đâu!"

Lê Thư An nghe cô ta nói đến "đuổi đi" thì lập tức bật loa ngoài. Câu nói sau đó của Dương Kiều bị đám đông hóng hớt nghe thấy trọn vẹn.

Tiếng bàn tán lập tức rộ lên.

"Con giáp thứ mười ba này đúng là ngang ngược thật đấy..."

"Cô gái kia cũng đáng thương quá..."

"Dương Kiều, cô bảo Từ Cảnh Xuyên nghe máy! Anh ta đang ở đâu? Hai người ôm tiền không chịu đưa ra, có phải thật sự muốn hại chết tôi không? Đôi gian phu da^ʍ phụ các người, tôi có biến thành ma cũng không tha cho các người đâu!"

Lê Thư An siết chặt ống nghe, mắng một tràng xối xả.

Chửi xong, cô "đau khổ" đến mức toàn thân run rẩy, ngả vào lòng Khổng Như Anh, nức nở giả khóc: "Tiểu Anh, đầu tớ đau quá... Chảy nhiều máu như vậy rồi mà bọn họ còn không chịu trả tiền thuốc cho tớ... Liệu tớ có chết không?"

Khổng Như Anh thương bạn, nước mắt lã chã rơi.

"A Lê, cậu khổ quá rồi..."

12

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.