0 chữ
Chương 14
Chương 14: Thay thế vị trí
Nhưng tại sao cô thì nhớ lại tất cả, còn Tiểu Anh thì lại không?
Rõ ràng hệ thống từng nói, hai người bọn họ cùng bị triệu hồi vào đây!
Cái hệ thống chó chết này! Đến lúc quan trọng lại giả chết! Có giỏi thì câm luôn cả đời đi!
Lê Thư An nắm chặt tay Khổng Như Anh, chạm vào lớp chai sần trên lòng bàn tay cô ấy, nghĩ đến cuộc đời thê thảm ở kiếp trước của bạn mình, nỗi tức giận lại bùng lên.
Cô hít một hơi sâu, đè nén cảm xúc, rồi bắt đầu giải thích: "Tiểu Anh, tớ không nói linh tinh. Thế giới này thực sự là một quyển tiểu thuyết niên đại về nhiệm vụ cứu rỗi. Chúng ta... đã xuyên sách."
"Xuyên... sách?"
Đôi mắt Khổng Như Anh tràn đầy hoang mang.
"A Lê, cậu đang nói gì thế? Chúng ta đang sống sờ sờ đây, thế giới này là thật. Sao lại bảo nó là một quyển tiểu thuyết? Còn chúng ta làm sao có thể “xuyên vào sách” được?"
Cô ấy lắc đầu liên tục, nhưng rồi bỗng sững lại.
Ánh mắt nhìn Lê Thư An dần dần mở to, tràn đầy hoảng sợ:
"A Lê, có phải vì con gái bị tráo đổi nên cậu quá tức giận, bị kí©h thí©ɧ quá mức nên đầu óc có vấn đề rồi không?"
Nói chưa hết câu, cô ấy đột nhiên bật dậy, lẩm bẩm: "Tớ phải đi tìm bác sĩ... bác sĩ..."
Giọng nói của cô ấy cũng đang run.
"Tiểu Anh!" Lê Thư An lập tức đứng dậy, giữ chặt vai cô ấy, giọng nói trấn an: "Tớ không điên. Tớ biết rõ mình đang nói gì."
"Ban đầu tớ cũng không tin, nhưng tớ thực sự có ký ức về thế giới hiện thực và cả kiếp trước của mình. Ở thế giới hiện thực, chúng ta có kiến thức, có năng lực, độc lập về tài chính và tinh thần, không phụ thuộc vào bất cứ ai."
"Nhưng khi xuyên vào tiểu thuyết này, chúng ta bị nhân vật và cốt truyện khống chế. Chúng ta bị ép phải trở nên ngu ngốc, bị ép yêu thương những kẻ có nhân cách méo mó, bị biến thành công cụ, làm trâu làm ngựa, nhún nhường hèn mọn đến tận cùng."
"Và cuối cùng... chúng ta sẽ phải chết một cách thê thảm."
Cô nói nhanh, ngắn gọn, nhưng câu nào câu nấy đều như dao khắc vào tim.
Cô hạ giọng, trầm trầm kết thúc:
"Tớ bị chính con trai ruột và con gái nuôi đầu độc gϊếŧ chết. Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều biết chuyện nhưng không hề ngăn cản."
"Còn cậu... bị Trần Kỳ Châu và Dương Kiều đẩy xuống lầu, chết ngay tại chỗ."
"Trong đám tang của cậu, cặp sinh đôi của nhà họ Trần còn cười cợt vui vẻ, nói rằng cậu chết rồi thì tốt, vừa vặn để Dương Kiều thay thế vị trí của cậu."
Cả người Khổng Như Anh cứng đờ.
Mắt cô ấy mở to, hoang mang, chấn động, không thể tin nổi.
Rõ ràng hệ thống từng nói, hai người bọn họ cùng bị triệu hồi vào đây!
Cái hệ thống chó chết này! Đến lúc quan trọng lại giả chết! Có giỏi thì câm luôn cả đời đi!
Lê Thư An nắm chặt tay Khổng Như Anh, chạm vào lớp chai sần trên lòng bàn tay cô ấy, nghĩ đến cuộc đời thê thảm ở kiếp trước của bạn mình, nỗi tức giận lại bùng lên.
Cô hít một hơi sâu, đè nén cảm xúc, rồi bắt đầu giải thích: "Tiểu Anh, tớ không nói linh tinh. Thế giới này thực sự là một quyển tiểu thuyết niên đại về nhiệm vụ cứu rỗi. Chúng ta... đã xuyên sách."
"Xuyên... sách?"
Đôi mắt Khổng Như Anh tràn đầy hoang mang.
"A Lê, cậu đang nói gì thế? Chúng ta đang sống sờ sờ đây, thế giới này là thật. Sao lại bảo nó là một quyển tiểu thuyết? Còn chúng ta làm sao có thể “xuyên vào sách” được?"
Ánh mắt nhìn Lê Thư An dần dần mở to, tràn đầy hoảng sợ:
"A Lê, có phải vì con gái bị tráo đổi nên cậu quá tức giận, bị kí©h thí©ɧ quá mức nên đầu óc có vấn đề rồi không?"
Nói chưa hết câu, cô ấy đột nhiên bật dậy, lẩm bẩm: "Tớ phải đi tìm bác sĩ... bác sĩ..."
Giọng nói của cô ấy cũng đang run.
"Tiểu Anh!" Lê Thư An lập tức đứng dậy, giữ chặt vai cô ấy, giọng nói trấn an: "Tớ không điên. Tớ biết rõ mình đang nói gì."
"Ban đầu tớ cũng không tin, nhưng tớ thực sự có ký ức về thế giới hiện thực và cả kiếp trước của mình. Ở thế giới hiện thực, chúng ta có kiến thức, có năng lực, độc lập về tài chính và tinh thần, không phụ thuộc vào bất cứ ai."
"Nhưng khi xuyên vào tiểu thuyết này, chúng ta bị nhân vật và cốt truyện khống chế. Chúng ta bị ép phải trở nên ngu ngốc, bị ép yêu thương những kẻ có nhân cách méo mó, bị biến thành công cụ, làm trâu làm ngựa, nhún nhường hèn mọn đến tận cùng."
Cô nói nhanh, ngắn gọn, nhưng câu nào câu nấy đều như dao khắc vào tim.
Cô hạ giọng, trầm trầm kết thúc:
"Tớ bị chính con trai ruột và con gái nuôi đầu độc gϊếŧ chết. Từ Cảnh Xuyên và Dương Kiều biết chuyện nhưng không hề ngăn cản."
"Còn cậu... bị Trần Kỳ Châu và Dương Kiều đẩy xuống lầu, chết ngay tại chỗ."
"Trong đám tang của cậu, cặp sinh đôi của nhà họ Trần còn cười cợt vui vẻ, nói rằng cậu chết rồi thì tốt, vừa vặn để Dương Kiều thay thế vị trí của cậu."
Cả người Khổng Như Anh cứng đờ.
Mắt cô ấy mở to, hoang mang, chấn động, không thể tin nổi.
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
