0 chữ
Chương 15
Chương 15: NPC trong sách
Cô ấy lắp bắp: "Sao... Sao có thể? Chúng là con của tớ... dù có vô tâm vô tính cũng không đến mức..."
Lê Thư An đau xót nhìn cô ấy, ánh mắt ấy giống như đã thực sự chết một lần.
Ánh mắt này... Khổng Như Anh chưa từng thấy bao giờ.
Cô ấy nuốt nước bọt, môi khô đến mức phải liếʍ nhẹ, mở miệng mấy lần mới phát ra âm thanh: "Có lẽ... Có lẽ do bọn nhỏ bị dạy hư rồi. Nếu chúng ta quản lý chặt chẽ, đừng để chúng bị người khác xúi giục, có lẽ chúng vẫn có thể thay đổi...?"
Nói xong, cô cẩn thận nhìn Lê Thư An, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
"Có lẽ?" Lê Thư An cười lạnh.
Lê Thư An nhìn thấy sự hoang mang trong mắt bạn thân, lòng đau như cắt, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.
"Tiểu Anh, chính cậu từng nói với tớ, bản chất con người là thứ không chịu nổi thử thách nhất. Tớ đã trải qua một lần rồi, cậu hãy tin tớ đi."
Sắc mặt Khổng Như Anh trong chớp mắt trở nên trắng bệch, nhợt nhạt như tờ giấy.
Cô ấy không hoàn toàn tin những gì Lê Thư An nói. Nhưng cô ấy tin A Lê.
Cô ấy khẽ thì thầm, ánh mắt thất thần nhìn vào hư không:
"Bọn họ là những người đầu tiên trong làng đỗ đại học, bọn họ thông minh xuất chúng, sáng chói như những vì sao trên trời, khiến người khác chỉ dám ngước nhìn mà không dám mạo phạm. Hóa ra... là chúng ta không xứng với bọn họ sao?"
"Không! Là bọn họ không xứng với chúng ta!"
Lê Thư An nắm chặt vai cô ấy, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy trong veo, nghiêm túc nói:
"Tiểu Anh, ở thế giới hiện thực, cậu còn xuất sắc hơn Trần Kỳ Châu gấp bội. Mới 13 tuổi, cậu đã được đặc cách tuyển thẳng vào Đại học Khoa học Quốc gia, là nhân tài khoa học công nghệ cao được đất nước bí mật bồi dưỡng. Cậu học liên thông thạc sĩ, tiến sĩ, vừa tốt nghiệp đã có quân hàm."
"Giáo sư hướng dẫn của cậu chính là người đặt nền móng cho sức mạnh khoa học quốc phòng. Cái tên ấy khiến cả thế giới phải kính ngưỡng!"
"Không chỉ vậy, ở thế giới hiện thực, cậu còn là một blogger đa năng, có hàng chục triệu người theo dõi. Nếu không bị hệ thống này ép giảm chỉ số thông minh, dù có trèo lên thang trời, Trần Kỳ Châu cũng không bao giờ với tới được cậu!"
Mắt Khổng Như Anh sáng lên, nhưng ánh sáng ấy lại nhanh chóng vụt tắt, thay vào đó là một vẻ trống rỗng đầy bất lực.
Hệ thống hoảng loạn, như bị giẫm vào đuôi, gào lên như phát điên:
[Ký chủ! Bạn của cô đã bị biến thành NPC trong sách! Dù cô có nói gì, cô ấy cũng không nghe đâu! Cô ấy sẽ chỉ đi theo cốt truyện định sẵn, đến khi hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi mới kết thúc sinh mệnh!]
Lê Thư An đau xót nhìn cô ấy, ánh mắt ấy giống như đã thực sự chết một lần.
Ánh mắt này... Khổng Như Anh chưa từng thấy bao giờ.
Cô ấy nuốt nước bọt, môi khô đến mức phải liếʍ nhẹ, mở miệng mấy lần mới phát ra âm thanh: "Có lẽ... Có lẽ do bọn nhỏ bị dạy hư rồi. Nếu chúng ta quản lý chặt chẽ, đừng để chúng bị người khác xúi giục, có lẽ chúng vẫn có thể thay đổi...?"
Nói xong, cô cẩn thận nhìn Lê Thư An, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
"Có lẽ?" Lê Thư An cười lạnh.
Lê Thư An nhìn thấy sự hoang mang trong mắt bạn thân, lòng đau như cắt, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.
"Tiểu Anh, chính cậu từng nói với tớ, bản chất con người là thứ không chịu nổi thử thách nhất. Tớ đã trải qua một lần rồi, cậu hãy tin tớ đi."
Cô ấy không hoàn toàn tin những gì Lê Thư An nói. Nhưng cô ấy tin A Lê.
Cô ấy khẽ thì thầm, ánh mắt thất thần nhìn vào hư không:
"Bọn họ là những người đầu tiên trong làng đỗ đại học, bọn họ thông minh xuất chúng, sáng chói như những vì sao trên trời, khiến người khác chỉ dám ngước nhìn mà không dám mạo phạm. Hóa ra... là chúng ta không xứng với bọn họ sao?"
"Không! Là bọn họ không xứng với chúng ta!"
Lê Thư An nắm chặt vai cô ấy, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy trong veo, nghiêm túc nói:
"Tiểu Anh, ở thế giới hiện thực, cậu còn xuất sắc hơn Trần Kỳ Châu gấp bội. Mới 13 tuổi, cậu đã được đặc cách tuyển thẳng vào Đại học Khoa học Quốc gia, là nhân tài khoa học công nghệ cao được đất nước bí mật bồi dưỡng. Cậu học liên thông thạc sĩ, tiến sĩ, vừa tốt nghiệp đã có quân hàm."
"Không chỉ vậy, ở thế giới hiện thực, cậu còn là một blogger đa năng, có hàng chục triệu người theo dõi. Nếu không bị hệ thống này ép giảm chỉ số thông minh, dù có trèo lên thang trời, Trần Kỳ Châu cũng không bao giờ với tới được cậu!"
Mắt Khổng Như Anh sáng lên, nhưng ánh sáng ấy lại nhanh chóng vụt tắt, thay vào đó là một vẻ trống rỗng đầy bất lực.
Hệ thống hoảng loạn, như bị giẫm vào đuôi, gào lên như phát điên:
[Ký chủ! Bạn của cô đã bị biến thành NPC trong sách! Dù cô có nói gì, cô ấy cũng không nghe đâu! Cô ấy sẽ chỉ đi theo cốt truyện định sẵn, đến khi hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi mới kết thúc sinh mệnh!]
12
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
