0 chữ
Chương 8
Chương 8
Thẩm Luyến Thư rốt cuộc hiểu được vai trò của mình.
Cô là tấm bình phong. Vạn Thành không cần một người phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý, mà là cần một “bạn gái danh chính ngôn thuận”.
Thật đúng là kiểu đàn ông lạnh lùng đến cùng cực.
“Vạn tiên sinh à~”
Vạn Thành: “Nói chuyện nghiêm túc đi.”
Thẩm Luyến Thư đổi giọng, bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi sẽ diễn tốt vai của mình.” Cô rất chuyên nghiệp: “Anh muốn kiểu bạn gái như thế nào?”
Vạn Thành nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo của cô: “Yêu tinh.”
Thẩm Luyến Thư tự biết vị trí: “Vậy tôi cứ tự do phát huy nhé.”
“Ừ.”
Cô chống cằm nhìn anh, hàng mi chớp chớp: “Còn chơi tiếp trò chơi không?”
Vạn Thành cầm lấy hộp thuốc, rút ra một điếu, kẹp giữa hai ngón tay, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn cô.
“Thưởng cái gì?”
Thẩm Luyến Thư nghiêng người tới, ngậm lấy điếu thuốc trong tay anh, cắn nhẹ một cái rồi ném xuống bàn.
“Người thua phải nghe bất kỳ yêu cầu gì từ người thắng.”
Cô giống như một con hồ ly nhỏ, đang dụ dỗ anh từng chút một.
Vạn Thành nghịch bật lửa: “Chơi lớn vậy sao?”
Thẩm Luyến Thư khıêυ khí©h: “Sợ à?”
Khóe môi Vạn Thành cong lên: “Tôi chỉ sợ em thua thôi.”
Đủ rồi.
Chỉ cần nghĩ đến "trò chơi" đêm nay, Thẩm Luyến Thư liền bắt đầu thấy hưng phấn.
Hắn càng lạnh lùng, càng cao ngạo, độ khó càng cao thì cô càng hăng hái khiêu chiến.
Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ Vạn Thành bị cô làm cho thất bại.
Chắc chắn sẽ là một cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Thẩm Luyến Thư mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng trong suốt, chỗ nên lộ thì lộ, chỗ không nên lộ… cũng lộ.
Vạn Thành tắt đèn.
Tối om không thấy gì cả.
Cô gợi cảm cũng uổng công.
Thẩm Luyến Thư âm thầm chửi thề trong lòng, lồm cồm chui vào chăn.
Hơi thở người đàn ông ở ngay bên tai, nhưng luồng khí lạnh toát ra từ anh hoàn toàn không giống một bản dạo đầu sắp mất kiểm soát.
Thẩm Luyến Thư định xoay người ôm lấy anh.
Nhưng như thế thì sẽ phạm quy.
Cô không tin là anh chịu được đến cùng, muốn xem anh có thể nhẫn nhịn bao lâu.
Thẩm Luyến Thư lăn qua lăn lại, gần như quấn hết chăn vào người, ngồi dậy rồi lại nằm xuống, kéo chăn vứt đi rồi lại lôi về. Cô còn cố tình lôi áo sơ mi và cà vạt của anh ra, ném đầy giường.
Bên cạnh vẫn là một tảng băng nằm im.
Thẩm Luyến Thư làm vài động tác gập bụng, đến khi mệt rã rời không nhúc nhích nổi nữa.
Mi mắt cô dần nặng trĩu.
…
Trời sáng rồi.
Thẩm Luyến Thư mở mắt ra.
Vạn Thành không hề đυ.ng vào cô.
Anh đang mặc áo sơ mi được chuẩn bị sẵn từ tối qua, quay lưng lại phía cô.
Cô nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gọn, săn chắc của anh.
Dáng người đúng là quá chuẩn.
“Em thua rồi.”
Vạn Thành biết cô đã tỉnh từ lâu, hắn xoay người lại. Nút áo sơ mi còn chưa kịp cài hết, cơ bụng mơ hồ hiện ra dưới lớp vải.
"Hả?" Thẩm Luyến Thư trợn mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt ngơ ngác.
Mái tóc dài của cô xõa ra, mềm như tơ, rủ xuống gối. Vẻ đẹp lạnh lùng nhưng đầy phong tình ấy, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng là một thử thách cực đại.
Ánh mắt Vạn Thành dừng lại trên khuôn mặt cô: “Chưa từng thấy đàn ông à?”
“Chưa từng thấy người như anh.” Thẩm Luyến Thư nằm nghiêng, tựa đầu lên cánh tay trắng nõn, ánh mắt mị hoặc lười biếng như yêu tinh trong động Bàn Tơ, chỉ thiếu điều chưa phun tơ quyến rũ người ta.
Cô thua cá cược thì phải chịu: “Vạn tiên sinh muốn gì, cứ nói đi.”
Vạn Thành đáp: “Đừng nấu cơm nữa.”
Thẩm Luyến Thư: “?”
“Khó ăn lắm.”
Vạn Thành cúi người xuống, cánh tay lướt qua người cô, ngón trỏ thon dài móc lấy chiếc cà vạt nằm bên gối.
Động tác trông như muốn ôm lấy cô, nhưng thực ra chỉ là… lười vòng qua mà thôi.
Thẩm Luyến Thư giương ánh mắt sóng nước đưa tình: “Vạn tiên sinh, anh thật đẹp trai.”
Vạn Thành cụp mắt. Ánh mắt anh rất bình thản, nhìn cô cũng giống như nhìn hoa cỏ ven đường, chẳng phân biệt gì. Loại biểu cảm phẳng lặng, không chút dao động ấy, lại chính là lời chế nhạo sâu cay nhất.
Dã tính trong lòng Thẩm Luyến Thư bị đánh thức, cô bất ngờ bật dậy, nhào về phía anh, sau đó ngửa đầu, cắn lấy môi dưới của anh.
Vạn Thành vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, ánh mắt dưới đáy sâu thoáng lay động.
Căn phòng ngủ rơi vào im lặng.
Cô là tấm bình phong. Vạn Thành không cần một người phụ nữ để giải quyết nhu cầu sinh lý, mà là cần một “bạn gái danh chính ngôn thuận”.
Thật đúng là kiểu đàn ông lạnh lùng đến cùng cực.
“Vạn tiên sinh à~”
Vạn Thành: “Nói chuyện nghiêm túc đi.”
Thẩm Luyến Thư đổi giọng, bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi sẽ diễn tốt vai của mình.” Cô rất chuyên nghiệp: “Anh muốn kiểu bạn gái như thế nào?”
Vạn Thành nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo của cô: “Yêu tinh.”
Thẩm Luyến Thư tự biết vị trí: “Vậy tôi cứ tự do phát huy nhé.”
“Ừ.”
Cô chống cằm nhìn anh, hàng mi chớp chớp: “Còn chơi tiếp trò chơi không?”
Vạn Thành cầm lấy hộp thuốc, rút ra một điếu, kẹp giữa hai ngón tay, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn cô.
Thẩm Luyến Thư nghiêng người tới, ngậm lấy điếu thuốc trong tay anh, cắn nhẹ một cái rồi ném xuống bàn.
“Người thua phải nghe bất kỳ yêu cầu gì từ người thắng.”
Cô giống như một con hồ ly nhỏ, đang dụ dỗ anh từng chút một.
Vạn Thành nghịch bật lửa: “Chơi lớn vậy sao?”
Thẩm Luyến Thư khıêυ khí©h: “Sợ à?”
Khóe môi Vạn Thành cong lên: “Tôi chỉ sợ em thua thôi.”
Đủ rồi.
Chỉ cần nghĩ đến "trò chơi" đêm nay, Thẩm Luyến Thư liền bắt đầu thấy hưng phấn.
Hắn càng lạnh lùng, càng cao ngạo, độ khó càng cao thì cô càng hăng hái khiêu chiến.
Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ Vạn Thành bị cô làm cho thất bại.
Chắc chắn sẽ là một cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Thẩm Luyến Thư mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng trong suốt, chỗ nên lộ thì lộ, chỗ không nên lộ… cũng lộ.
Tối om không thấy gì cả.
Cô gợi cảm cũng uổng công.
Thẩm Luyến Thư âm thầm chửi thề trong lòng, lồm cồm chui vào chăn.
Hơi thở người đàn ông ở ngay bên tai, nhưng luồng khí lạnh toát ra từ anh hoàn toàn không giống một bản dạo đầu sắp mất kiểm soát.
Thẩm Luyến Thư định xoay người ôm lấy anh.
Nhưng như thế thì sẽ phạm quy.
Cô không tin là anh chịu được đến cùng, muốn xem anh có thể nhẫn nhịn bao lâu.
Thẩm Luyến Thư lăn qua lăn lại, gần như quấn hết chăn vào người, ngồi dậy rồi lại nằm xuống, kéo chăn vứt đi rồi lại lôi về. Cô còn cố tình lôi áo sơ mi và cà vạt của anh ra, ném đầy giường.
Bên cạnh vẫn là một tảng băng nằm im.
Thẩm Luyến Thư làm vài động tác gập bụng, đến khi mệt rã rời không nhúc nhích nổi nữa.
Mi mắt cô dần nặng trĩu.
…
Thẩm Luyến Thư mở mắt ra.
Vạn Thành không hề đυ.ng vào cô.
Anh đang mặc áo sơ mi được chuẩn bị sẵn từ tối qua, quay lưng lại phía cô.
Cô nhìn chằm chằm vào vòng eo thon gọn, săn chắc của anh.
Dáng người đúng là quá chuẩn.
“Em thua rồi.”
Vạn Thành biết cô đã tỉnh từ lâu, hắn xoay người lại. Nút áo sơ mi còn chưa kịp cài hết, cơ bụng mơ hồ hiện ra dưới lớp vải.
"Hả?" Thẩm Luyến Thư trợn mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt ngơ ngác.
Mái tóc dài của cô xõa ra, mềm như tơ, rủ xuống gối. Vẻ đẹp lạnh lùng nhưng đầy phong tình ấy, đối với bất kỳ người đàn ông nào cũng là một thử thách cực đại.
Ánh mắt Vạn Thành dừng lại trên khuôn mặt cô: “Chưa từng thấy đàn ông à?”
“Chưa từng thấy người như anh.” Thẩm Luyến Thư nằm nghiêng, tựa đầu lên cánh tay trắng nõn, ánh mắt mị hoặc lười biếng như yêu tinh trong động Bàn Tơ, chỉ thiếu điều chưa phun tơ quyến rũ người ta.
Cô thua cá cược thì phải chịu: “Vạn tiên sinh muốn gì, cứ nói đi.”
Vạn Thành đáp: “Đừng nấu cơm nữa.”
Thẩm Luyến Thư: “?”
“Khó ăn lắm.”
Vạn Thành cúi người xuống, cánh tay lướt qua người cô, ngón trỏ thon dài móc lấy chiếc cà vạt nằm bên gối.
Động tác trông như muốn ôm lấy cô, nhưng thực ra chỉ là… lười vòng qua mà thôi.
Thẩm Luyến Thư giương ánh mắt sóng nước đưa tình: “Vạn tiên sinh, anh thật đẹp trai.”
Vạn Thành cụp mắt. Ánh mắt anh rất bình thản, nhìn cô cũng giống như nhìn hoa cỏ ven đường, chẳng phân biệt gì. Loại biểu cảm phẳng lặng, không chút dao động ấy, lại chính là lời chế nhạo sâu cay nhất.
Dã tính trong lòng Thẩm Luyến Thư bị đánh thức, cô bất ngờ bật dậy, nhào về phía anh, sau đó ngửa đầu, cắn lấy môi dưới của anh.
Vạn Thành vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, ánh mắt dưới đáy sâu thoáng lay động.
Căn phòng ngủ rơi vào im lặng.
3
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
