0 chữ
Chương 7
Chương 7
Sau lưng vang lên một tiếng “bốp”, là tiếng anh ném đôi dép lê xuống đất.
Thẩm Luyến Thư khẽ trợn mắt.
Một bữa cơm mà cô phải làm mất hai tiếng đồng hồ. Bày lên bàn cũng chỉ có ba món mặn một món canh.
Đúng là tra tấn kiểu địa ngục. Cô thực sự không hiểu tại sao lại có người thích nấu ăn? Thẩm Luyến Thư không tài nào lý giải nổi.
Vạn Thành ăn không nhiều, cô nhìn ra được anh cũng chẳng thích mấy món này. Nghe nói đàn ông vốn chẳng mặn mà gì với mấy món ăn cần động tay nhiều.
Cô chu đáo bóc tôm cho anh, bóc cả một đĩa rồi đẩy sang trước mặt.
“Đã tìm được giấy tờ tùy thân chưa?”
Động tác tay của Thẩm Luyến Thư khựng lại: “Vạn tiên sinh, chẳng lẽ anh không tin tôi à?”
Cô vốn không giỏi làm nũng nên lúc này nhìn qua có vẻ hơi cứng nhắc, thậm chí hơi gượng gạo.
Vạn Thành đáp: “Muốn sang tên căn hộ thì cần thông tin giấy tờ.”
Thẩm Luyến Thư sững người: “Anh định sang tên cho tôi à?”
“Ừ.”
Căn hộ này giá không rẻ chút nào. Bỏ qua chuyện anh lạnh lùng ra, người đàn ông này thật đúng là hào phóng.
Ánh mắt Thẩm Luyến Thư như ánh nước mùa thu: “Không cần vội, dù gì cũng còn nửa năm mà.”
Cô lau tay khô, cầm điện thoại đặt lên trước mặt anh, nghiêng đầu nói: “Không phải còn có số điện thoại với WeChat sao?”
Vạn Thành thêm cô vào WeChat, rồi chuyển khoản.
Tên người nhận hiện ra: Thư.
“Cần xác nhận.”
Thẩm Luyến Thư nhận điện thoại, che màn hình lại: “Không được nhìn trộm.”
“Nhập mật khẩu." cô vô thức hỏi.
Vạn Thành: “051125.”
Thẩm Luyến Thư nhướng mày: “Không sợ tôi trộm tiền anh à?”
Cô nhập mật khẩu, trên màn hình lập tức hiện thông báo chuyển khoản thành công.
Vạn Thành nhìn cô chăm chú.
Hôm đó, hai người bám theo cô không phải chủ nợ. Cô đã nói dối.
Ánh mắt anh lạnh nhạt nhưng sắc bén, kiểu ánh nhìn như xuyên thấu lòng người, khiến mọi ý đồ nhỏ nhen của cô đều bị phơi bày.
Thẩm Luyến Thư không thích bị anh nhìn chằm chằm như vậy, lập tức thu lại vẻ dịu dàng giả tạo, trở lại gương mặt sắc sảo vốn có.
“Vạn tiên sinh, chơi trò chơi không?”
Vạn Thành đặt điện thoại úp xuống bàn: “Được.”
Thẩm Luyến Thư nói: “Đêm nay ngủ chung nhé.”
Sắc mặt Vạn Thành không chút biến đổi: “Quy tắc là gì?”
Thẩm Luyến Thư: “Nếu anh nhịn được mà không đυ.ng vào tôi, anh thắng.”
Vạn Thành ngẩng đầu: “Dù đυ.ng hay không đυ.ng thì cũng ngủ chung rồi còn gì.”
Thẩm Luyến Thư: “…”
Chết tiệt.
Khó đối phó thật.
Vạn Thành: “Thư Thư, thứ tôi cần là bản hợp đồng bạn gái. Nếu em có nhu cầu gì, có thể đợi đến lúc hợp đồng hết hạn.”
Thật đúng là vô tình đến tột độ.
Thẩm Luyến Thư làm nũng: “Vạn tiên sinh à~” Cô giả bộ yếu đuối, nhưng khóe mắt và đuôi mày lại không giấu được vẻ quyến rũ: “Anh không bị bệnh kín gì đấy chứ? Anh như vậy, tôi sẽ nghi ngờ mình bị gạt đó.”
Vạn Thành nhìn cô chăm chú: “Gạt em chuyện gì?”
Thẩm Luyến Thư nghẹn lời.
Gạt cô cái gì? Nửa năm đổi lại một căn hộ giá tám chữ số, còn được thêm mười vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng, xét đi xét lại thì đây là một vụ giao dịch cực kỳ có lợi cho cô.
Cô tiến lại gần người đàn ông đang ngồi thẳng như tượng đá kia, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, bỗng nhiên rất muốn thử cảm giác hôn anh là như thế nào.
Nhưng cô biết rõ, Vạn Thành sẽ không chủ động chạm vào cô.
“Khi đó tôi có thể làm gì cho anh? Căn hộ đó đâu thể nhận không.”
Giọng cô trở lại bình thường, không hề làm nũng nữa.
Vạn Thành cụp mắt xuống, hàng mi dài rủ xuống đồng loạt: “Không phải cho không.”
Lông mi đẹp quá.
Thẩm Luyến Thư nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm chạm phải gương mặt si mê của cô.
“Tuần sau theo tôi về nhà một chuyến. Sau này cũng sẽ có nhiều dịp cần em cùng tôi xuất hiện.”
Thẩm Luyến Thư khẽ trợn mắt.
Một bữa cơm mà cô phải làm mất hai tiếng đồng hồ. Bày lên bàn cũng chỉ có ba món mặn một món canh.
Đúng là tra tấn kiểu địa ngục. Cô thực sự không hiểu tại sao lại có người thích nấu ăn? Thẩm Luyến Thư không tài nào lý giải nổi.
Vạn Thành ăn không nhiều, cô nhìn ra được anh cũng chẳng thích mấy món này. Nghe nói đàn ông vốn chẳng mặn mà gì với mấy món ăn cần động tay nhiều.
Cô chu đáo bóc tôm cho anh, bóc cả một đĩa rồi đẩy sang trước mặt.
“Đã tìm được giấy tờ tùy thân chưa?”
Động tác tay của Thẩm Luyến Thư khựng lại: “Vạn tiên sinh, chẳng lẽ anh không tin tôi à?”
Cô vốn không giỏi làm nũng nên lúc này nhìn qua có vẻ hơi cứng nhắc, thậm chí hơi gượng gạo.
Thẩm Luyến Thư sững người: “Anh định sang tên cho tôi à?”
“Ừ.”
Căn hộ này giá không rẻ chút nào. Bỏ qua chuyện anh lạnh lùng ra, người đàn ông này thật đúng là hào phóng.
Ánh mắt Thẩm Luyến Thư như ánh nước mùa thu: “Không cần vội, dù gì cũng còn nửa năm mà.”
Cô lau tay khô, cầm điện thoại đặt lên trước mặt anh, nghiêng đầu nói: “Không phải còn có số điện thoại với WeChat sao?”
Vạn Thành thêm cô vào WeChat, rồi chuyển khoản.
Tên người nhận hiện ra: Thư.
“Cần xác nhận.”
Thẩm Luyến Thư nhận điện thoại, che màn hình lại: “Không được nhìn trộm.”
“Nhập mật khẩu." cô vô thức hỏi.
Vạn Thành: “051125.”
Thẩm Luyến Thư nhướng mày: “Không sợ tôi trộm tiền anh à?”
Cô nhập mật khẩu, trên màn hình lập tức hiện thông báo chuyển khoản thành công.
Hôm đó, hai người bám theo cô không phải chủ nợ. Cô đã nói dối.
Ánh mắt anh lạnh nhạt nhưng sắc bén, kiểu ánh nhìn như xuyên thấu lòng người, khiến mọi ý đồ nhỏ nhen của cô đều bị phơi bày.
Thẩm Luyến Thư không thích bị anh nhìn chằm chằm như vậy, lập tức thu lại vẻ dịu dàng giả tạo, trở lại gương mặt sắc sảo vốn có.
“Vạn tiên sinh, chơi trò chơi không?”
Vạn Thành đặt điện thoại úp xuống bàn: “Được.”
Thẩm Luyến Thư nói: “Đêm nay ngủ chung nhé.”
Sắc mặt Vạn Thành không chút biến đổi: “Quy tắc là gì?”
Thẩm Luyến Thư: “Nếu anh nhịn được mà không đυ.ng vào tôi, anh thắng.”
Vạn Thành ngẩng đầu: “Dù đυ.ng hay không đυ.ng thì cũng ngủ chung rồi còn gì.”
Thẩm Luyến Thư: “…”
Chết tiệt.
Khó đối phó thật.
Vạn Thành: “Thư Thư, thứ tôi cần là bản hợp đồng bạn gái. Nếu em có nhu cầu gì, có thể đợi đến lúc hợp đồng hết hạn.”
Thẩm Luyến Thư làm nũng: “Vạn tiên sinh à~” Cô giả bộ yếu đuối, nhưng khóe mắt và đuôi mày lại không giấu được vẻ quyến rũ: “Anh không bị bệnh kín gì đấy chứ? Anh như vậy, tôi sẽ nghi ngờ mình bị gạt đó.”
Vạn Thành nhìn cô chăm chú: “Gạt em chuyện gì?”
Thẩm Luyến Thư nghẹn lời.
Gạt cô cái gì? Nửa năm đổi lại một căn hộ giá tám chữ số, còn được thêm mười vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng, xét đi xét lại thì đây là một vụ giao dịch cực kỳ có lợi cho cô.
Cô tiến lại gần người đàn ông đang ngồi thẳng như tượng đá kia, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, bỗng nhiên rất muốn thử cảm giác hôn anh là như thế nào.
Nhưng cô biết rõ, Vạn Thành sẽ không chủ động chạm vào cô.
“Khi đó tôi có thể làm gì cho anh? Căn hộ đó đâu thể nhận không.”
Giọng cô trở lại bình thường, không hề làm nũng nữa.
Vạn Thành cụp mắt xuống, hàng mi dài rủ xuống đồng loạt: “Không phải cho không.”
Lông mi đẹp quá.
Thẩm Luyến Thư nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm chạm phải gương mặt si mê của cô.
“Tuần sau theo tôi về nhà một chuyến. Sau này cũng sẽ có nhiều dịp cần em cùng tôi xuất hiện.”
3
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
