TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Vài giây sau.

Nội y của Thẩm Luyến Thư bị xé toạc, bả vai cô in rõ dấu răng, một biểu hiện của sự phản ứng dữ dội. Không phải là vì cô quyến rũ thành công, mà là vì Vạn Thành đang tức giận.

Vẻ lạnh lùng ban đầu của anh hoàn toàn biến mất. Đôi mắt sắc lạnh ấy giờ như giấu kín một cơn bão dữ. Anh nhìn cô như thể muốn cảnh cáo.

“Muốn chết à?”

Vẻ lạnh lùng của anh khiến người ta vừa sợ vừa bị kí©h thí©ɧ.

Thẩm Luyến Thư không sợ hãi, thậm chí còn cố ý trêu tức, không mảy may che đậy thân thể, chỉ quan tâm hình xăm trên vai có bị trầy xước hay không.

“Vạn tiên sinh, anh thật là thô lỗ.” Giọng nói cô mềm mại như đang nũng nịu, nhưng lại đầy mỉa mai.

“Im đi.” Vạn Thành nói, rồi ném cô lên giường.

Cú ném khiến đầu cô choáng váng. Cô giận dữ bật lên: “Vạn Thành, anh bị điên à?”

Gương mặt anh lạnh như dao, ánh mắt tối sầm.

“Mặc quần áo vào.”

“Không.”

Vạn Thành túm lấy chân cô, kéo mạnh, tay giữ chặt vai cô, ép cô nằm xuống.

“Thế thì đừng có khóc.” Anh nói, đầy đe dọa.

Lúc anh cắn lên hình xăm hoa hồng trên xương quai xanh, cô mới hiểu: Anh cố tình phá hỏng hình xăm của cô.

“Anh điên à!?” Cô hét lên, không cam lòng.

“Xăm lại đi.”

Cô bị chọc điên thật sự: “Xăm mẹ anh ấy!”

Vạn Thành ngẩng đầu, ánh mắt sắc như thú dữ, khóe môi còn vương vết máu. Dung mạo quá mức đẹp đẽ khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

“Mẹ tôi chết lâu rồi.”

Không khí đông cứng lại.

Anh lấy lại lý trí, bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Còn chơi nữa không?” Anh hỏi.

“Biến đi.” Thẩm Luyến Thư đá anh một cái.

Anh chẳng giận, chỉ cúi đầu cười nhạt: “Chịu thua rồi?”

“Tôi không chơi nữa.” Cô ngồi dậy, chẳng hề che đậy, cứ để anh nhìn.

Cô kéo chiếc áσ ɭóŧ rách, vo tròn lại ném vào mặt anh: “Đền cho tôi.”

Anh nghiêng đầu, đón lấy: “Được.”

“Bây giờ đi mua đi!”

Vạn Thành liếc nhãn số đo: 34D.

“Đợi.”

Cửa đóng lại.

Thẩm Luyến Thư nghiến răng, nhìn những dấu răng đầy người.

Anh ta là chó chắc?

Tắm rửa xong, cô cảm thấy vai vẫn đau nhức. Vết cắn của anh không hề nhẹ, nhưng không hề có du͙© vọиɠ, chỉ đơn giản là trả đũa.

Cô mở hình đại diện WeChat của Vạn Thành: Một ngọn núi băng lam sắc.

Chuẩn thật, sống y như hình.

Lười gõ chữ, cô bấm nút ghi âm: “Nhớ mua thuốc chống viêm. Tôi sợ bị dại.”

Vài giây sau, Vạn Thành gửi lại tin nhắn thoại: “Khuyên nên tiêm uốn ván luôn.”

Thẩm Luyến Thư tức tối ném điện thoại. Một lúc sau lại nhặt lên. Vạn Thành gửi hai ảnh nội y, hỏi cô thích kiểu nào.

Cô bật ghi âm: “Tôi thích loại dễ rách. Mỗi ngày mặc một bộ mới.”

Vạn Thành mua về mấy bộ loại… không thể rách nổi.

Anh lạnh mặt nói: “Tôi tiêu tiền rước về một bà cố à?”

Thẩm Luyến Thư cười: “Cháu trai và bà cố yêu đương, nghe đã thấy kí©h thí©ɧ chưa?”

Anh không trả lời.

Cô tháo khăn tắm: “Cháu trai ngoan, muốn xem bà cố thay đồ không?”

Vạn Thành đóng sầm cửa đi luôn.

Thẩm Luyến Thư mở tuýp thuốc chống viêm, đưa lên mũi ngửi thử.

Cái mùi này, y như cái mặt của anh ta vậy, thối thật.

--------

Mấy ngày sau đó, Thẩm Luyến Thư không thấy bóng dáng Vạn Thành đâu.

Cô đoán chắc anh sợ khả năng nấu ăn của cô độc chết anh rồi.

Nhàn rỗi quá mức, Thẩm Luyến Thư bèn đi mua sắm, sắm cả một tủ quần áo mới. Vốn dĩ đồ của Vạn Thành đã chẳng nhiều, giờ bị cô dồn hết vào một góc nhỏ xíu đáng thương.

Lòng tốt bỗng trỗi dậy, cô quyết định giúp anh mang mớ sơ mi đi ủi chung luôn một thể.

Rốt cuộc lại làm rách một lỗ to.

Thẩm Luyến Thư mở cổ áo ra xem nhãn hiệu và size, sau đó bắt taxi đến trung tâm thương mại mua cái khác, chuẩn bị đánh tráo qua mặt cho xong.

3

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.