TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Ngay lúc ấy, ánh đèn chớp tắt ngoài tiệm xăm phản chiếu lên hai cái bóng lặng lẽ ngã vào sát chân cô.

Tim cô khẽ run, bị theo dõi rồi.

Dù gia tộc bức ép cô liên hôn, hạn chế chi tiêu, cũng chưa đến mức giám sát thân thể cô như thế này.

Cô dừng bước.

Hai cái bóng sau lưng cũng dừng theo.

Trong đầu Thẩm Luyến Thư lập tức hiện lên hàng loạt tình huống có thể xảy ra: cướp tiền, cưỡng bức… đều có khả năng. Dù sao cô vừa lái siêu xe, lại mặc váy ngắn.

Cho dù ngày mai có chết, trên bản tin xã hội cũng sẽ đầy người chỉ trích:

“Con gái con đứa sao đêm hôm còn lang thang?”

“Ai bảo mặc váy ngắn làm gì?”

“Trẻ tuổi lái siêu xe? Chắc có cha nuôi bao.”

“Đương nhiên là bị vợ cả thuê người xử lý rồi.”

“Còn đi xăm mình, rõ là không phải nghề đứng đắn.”

Thật buồn nôn.

Cô không bước tiếp nữa.

Chăm chú nhìn bóng người, rồi bất ngờ xoay người. Cô ném giày cao gót về phía hai kẻ lén lút rồi nhanh chóng lao vào tiệm xăm bên đường.

Vừa đến gần, đèn cảm ứng lập tức bật sáng.

Bên trong tiệm, vài gã đàn ông cơ bắp ngồi tản mác, trong đó có một người vừa thanh lãnh vừa kiêu ngạo, dung mạo xuất chúng, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ xa xỉ.

Anh liếc mắt về phía sau cô, giọng điệu lạnh lẽo: “Sao chỗ này ai cũng vào được vậy?”

Trái tim Thẩm Luyến Thư lạnh đi mấy phần, đang định xoay người rời đi thì người kia bất ngờ lên tiếng:

“Không nói cô.”

Anh cởϊ áσ khoác ném cho cô, xắn tay áo sơ mi, nhìn về ba gã đang theo dõi cô.

Người đàn ông này bề ngoài trông ôn hoà lễ độ, nhưng khi ra tay lại hung mãnh như muốn liều mạng. Một chân đạp người nọ ngã lăn ra đất, chờ gã khác lao lên thì lập tức xoay người bóp chặt cổ đối phương.

Anh túm cổ áo tên kia, bắp tay căng lên, ném mạnh người vào tường. “Rầm!” một tiếng, gã kia ôm mũi rêи ɾỉ không ngừng.

Toàn bộ quá trình, không đến ba phút.

Thẩm Luyến Thư trong lòng âm thầm vỗ tay: Quá đỉnh.

Người đàn ông mở chai nước khoáng, đổ ra rửa tay, sau đó rút khăn giấy ra lau từng tờ một cách ung dung.

Anh chỉnh lại tay áo, nâng cằm, những ngón tay thon dài lần lượt cài từng nút áo sơ mi. Đôi mắt lưu ly dưới ánh đèn sáng ngời như ngọc: “Đi một mình?”

Giọng điệu bình thản, như thể tất cả chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Thẩm Luyến Thư ôm lấy áo khoác hắn đưa, khẽ gật đầu.

“Đừng lui tới mấy nơi thế này nữa, nguy hiểm.”

Anh vừa nói vừa tao nhã chỉnh lại vạt áo và cà vạt: “Để tôi đưa cô về khu trung tâm.”

Thẩm Luyến Thư lén lút giấu đi chìa khóa chiếc Maserati đi: “Được thôi.”

“Muốn đi cùng tôi sao?” Sắc mặt anh không có nhiều biến hóa.

Không khí giữa hai người hoàn toàn khác hẳn cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân. Anh dửng dưng, chẳng bận tâm cô có đồng ý đi cùng hay không.

Thẩm Luyến Thư bị vẻ ngoài tuấn tú không chút tì vết ấy làm cho sững người.

Hai giây sau, cô không hề do dự: “Đi.”

Anh cúi người nhặt thứ gì đó lên, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên mặt cô: “Giày của cô.”

“Cảm ơn.” Thẩm Luyến Thư đón lấy từ tay anh, ngồi xổm xuống mang giày, cổ áo khẽ mở, lộ ra một chút cảnh xuân.

Trước mặt tối sầm lại, ánh sáng trước ngực cô bị thân hình cao lớn che khuất hoàn toàn.

Thẩm Luyến Thư ngẩng đầu nhìn anh. Anh như công tử kiêu ngạo bước ra từ một gia tộc danh giá thời xưa, thanh nhã, lạnh lùng mà nho nhã.

2

0

1 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.