0 chữ
Chương 3
Chương 3
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, lần đầu tiên trong đời Thẩm Luyến Thư cảm nhận được cảm giác tim đập không kiểm soát nổi.
“Vạn Thành, "Vạn" trong số lượng, "Thành” trong thành phố."
Giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên bên trên, ngữ điệu lãnh đạm như chính con người anh.
Thẩm Luyến Thư theo phản xạ đáp lại: “Thẩm - ” rồi kịp dừng lại: “Gì cơ?”
Vạn Thành: “Tên.”
“À.” Thẩm Luyến Thư sửa lại: “Thư Thư.”
Vạn Thành không hỏi thêm, quay người đi về phía đầu hẻm.
Thẩm Luyến Thư ngoan ngoãn bước theo.
Khi đi ngang thùng rác, cô vung tay ném luôn chìa khóa xe vào trong.
Thẩm Luyến Thư đi theo Vạn Thành đến nơi ở của anh ở trung tâm thành phố.
Sở dĩ cô đoán được đó là nơi ở, là vì nơi này hoàn toàn không có chút hơi thở cuộc sống. Dù căn hộ rất rộng, nhưng không giống nơi ở lâu dài.
Tủ quần áo chỉ có vài bộ âu phục dành cho sự kiện thương mại, phòng tắm sạch bóng không một hạt bụi, trên kệ là sữa tắm dành cho nam giới, nhìn qua chỉ mới dùng một hai lần.
Thẩm Luyến Thư cầm lên kiểm tra hạn sử dụng. Quả nhiên, còn hai tháng nữa là hết hạn.
Một tiểu thư như cô, tuyệt đối không thể dùng đồ sắp hết hạn.
Thẩm Luyến Thư quấn khăn tắm quanh người, chân trần bước ra phòng khách, tìm túi xách, lấy điện thoại đặt mua sữa tắm mới.
Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.
Thẩm Luyến Thư còn chưa kịp ra mở thì Vạn Thành đã mang túi hàng đến, tiện tay liếc nhãn hiệu sữa tắm rồi đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Thẩm Luyến Thư chưa từng trải qua cảm giác mặt đỏ tim đập. Trước kia dù có giả vờ thế nào, cô cũng chưa từng lộ vẻ thẹn thùng.
Vậy mà bây giờ, mặt cô lại ửng đỏ.
Con gái đang yêu, thường trở nên ngốc nghếch.
Thẩm Luyến Thư bỗng thấy muốn làm người ngốc một lần.
Nếu ba cô chịu ký giấy vay nợ để cô bao nuôi người khác, Thẩm Luyến Thư sẵn sàng bao nuôi người đàn ông này.
Chỉ có điều, với loại người như anh, e là cô không gánh nổi.
Nếu không gánh nổi, vậy để anh nuôi cô cũng được.
-------
Lần thứ hai gặp lại Vạn Thành, Thẩm Luyến Thư không chắc anh bận việc, hay là có bóng hồng nào khác. Dù sao với gương mặt đó, rất dễ được yêu thích.
Vài ngày yên ổn trôi qua, cơn xúc động muốn “làm người ngốc” của cô cũng dần lắng xuống.
Thẩm Luyến Thư ngẩng đầu cười, giọng nói ngọt ngào như sợi kẹo đường: “Vạn tiên sinh biến mất sáu ngày rồi, là đi chia tay với bạn gái cũ sao?”
Câu hỏi đầy ẩn ý, cố tình khıêυ khí©h.
Vạn Thành nhìn cô: “Tôi không có bạn gái.”
Thẩm Luyến Thư lại muốn làm người ngốc.
Anh mang đến một bản hợp đồng, vẻ mặt nghiêm túc như đang xử lý công việc, hoàn toàn không giống một người đến để bắt đầu mối quan hệ yêu đương.
Thẩm Luyến Thư thấy phần “trợ cấp hàng tháng mười vạn” trên hợp đồng, cảm thấy mình lời to. Cô chủ động gạch bỏ hai điều kiện: “Không ngủ, không hôn.”
Người đàn ông bề ngoài hoàn mỹ như kim cương này, dĩ nhiên cũng có nhu cầu sinh lý.
Việc lập hợp đồng tình cảm như vậy, chẳng qua là tìm một người phụ nữ sạch sẽ để giải tỏa. Nếu không cần cô, thì kêu cô đến làm gì? Bày trò câu cá sao?
Chỉ riêng gương mặt đó thôi, Thẩm Luyến Thư đã tình nguyện tự dâng lên: “Chỗ này sửa lại chút đi.”
Vạn Thành liếc qua chỗ cô gạch, giọng nhạt như nước: “Sửa thành gì?”
Thẩm Luyến Thư nheo mắt, khẽ mỉm cười: “Tôi có thể đưa anh giấy kiểm tra sức khỏe trước khi hôn.”
Gợi ý quá rõ ràng.
Vạn Thành không hề biểu lộ cảm xúc: “Không cần.”
Thẩm Luyến Thư không tin trên đời có người đàn ông nào ngồi trong lòng mỹ nhân mà vẫn bất động, nhất là nửa đêm đưa người về nhà.
“Vạn Thành, "Vạn" trong số lượng, "Thành” trong thành phố."
Giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên bên trên, ngữ điệu lãnh đạm như chính con người anh.
Thẩm Luyến Thư theo phản xạ đáp lại: “Thẩm - ” rồi kịp dừng lại: “Gì cơ?”
Vạn Thành: “Tên.”
“À.” Thẩm Luyến Thư sửa lại: “Thư Thư.”
Vạn Thành không hỏi thêm, quay người đi về phía đầu hẻm.
Thẩm Luyến Thư ngoan ngoãn bước theo.
Khi đi ngang thùng rác, cô vung tay ném luôn chìa khóa xe vào trong.
Thẩm Luyến Thư đi theo Vạn Thành đến nơi ở của anh ở trung tâm thành phố.
Sở dĩ cô đoán được đó là nơi ở, là vì nơi này hoàn toàn không có chút hơi thở cuộc sống. Dù căn hộ rất rộng, nhưng không giống nơi ở lâu dài.
Thẩm Luyến Thư cầm lên kiểm tra hạn sử dụng. Quả nhiên, còn hai tháng nữa là hết hạn.
Một tiểu thư như cô, tuyệt đối không thể dùng đồ sắp hết hạn.
Thẩm Luyến Thư quấn khăn tắm quanh người, chân trần bước ra phòng khách, tìm túi xách, lấy điện thoại đặt mua sữa tắm mới.
Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.
Thẩm Luyến Thư còn chưa kịp ra mở thì Vạn Thành đã mang túi hàng đến, tiện tay liếc nhãn hiệu sữa tắm rồi đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Thẩm Luyến Thư chưa từng trải qua cảm giác mặt đỏ tim đập. Trước kia dù có giả vờ thế nào, cô cũng chưa từng lộ vẻ thẹn thùng.
Vậy mà bây giờ, mặt cô lại ửng đỏ.
Thẩm Luyến Thư bỗng thấy muốn làm người ngốc một lần.
Nếu ba cô chịu ký giấy vay nợ để cô bao nuôi người khác, Thẩm Luyến Thư sẵn sàng bao nuôi người đàn ông này.
Chỉ có điều, với loại người như anh, e là cô không gánh nổi.
Nếu không gánh nổi, vậy để anh nuôi cô cũng được.
-------
Lần thứ hai gặp lại Vạn Thành, Thẩm Luyến Thư không chắc anh bận việc, hay là có bóng hồng nào khác. Dù sao với gương mặt đó, rất dễ được yêu thích.
Vài ngày yên ổn trôi qua, cơn xúc động muốn “làm người ngốc” của cô cũng dần lắng xuống.
Thẩm Luyến Thư ngẩng đầu cười, giọng nói ngọt ngào như sợi kẹo đường: “Vạn tiên sinh biến mất sáu ngày rồi, là đi chia tay với bạn gái cũ sao?”
Câu hỏi đầy ẩn ý, cố tình khıêυ khí©h.
Vạn Thành nhìn cô: “Tôi không có bạn gái.”
Anh mang đến một bản hợp đồng, vẻ mặt nghiêm túc như đang xử lý công việc, hoàn toàn không giống một người đến để bắt đầu mối quan hệ yêu đương.
Thẩm Luyến Thư thấy phần “trợ cấp hàng tháng mười vạn” trên hợp đồng, cảm thấy mình lời to. Cô chủ động gạch bỏ hai điều kiện: “Không ngủ, không hôn.”
Người đàn ông bề ngoài hoàn mỹ như kim cương này, dĩ nhiên cũng có nhu cầu sinh lý.
Việc lập hợp đồng tình cảm như vậy, chẳng qua là tìm một người phụ nữ sạch sẽ để giải tỏa. Nếu không cần cô, thì kêu cô đến làm gì? Bày trò câu cá sao?
Chỉ riêng gương mặt đó thôi, Thẩm Luyến Thư đã tình nguyện tự dâng lên: “Chỗ này sửa lại chút đi.”
Vạn Thành liếc qua chỗ cô gạch, giọng nhạt như nước: “Sửa thành gì?”
Thẩm Luyến Thư nheo mắt, khẽ mỉm cười: “Tôi có thể đưa anh giấy kiểm tra sức khỏe trước khi hôn.”
Gợi ý quá rõ ràng.
Vạn Thành không hề biểu lộ cảm xúc: “Không cần.”
Thẩm Luyến Thư không tin trên đời có người đàn ông nào ngồi trong lòng mỹ nhân mà vẫn bất động, nhất là nửa đêm đưa người về nhà.
3
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
